HỒNG LÂU MỘNG - Trang 1554

Hôm trước nghe nói dì đau tức, định sai người sang hỏi thăm. Sau nghe nói dì khỏi rồi,
nên thôi. Theo ý tôi thì dì đừng phiền lòng vì chuyện của bọn chúng làm gì. Bọn chúng
cũng là vợ chồng trẻ mới về với nhau, ít lâu rồi sẽ tử tế thôi. Tôi xem cháu Bảo tính cách
dịu dàng, hòa nhã, tuy tuổi còn trẻ nhưng so với người lớn thì hơn nhiều. Hôm trước con
a hoàn nhỏ về nói chuyện, chúng tôi ở đây đều khen. Thật là trăm người không có một
người bụng dạ tính khí như nó! Không phải tôi nói quá khen chứ nó mà về làm dâu nhà
người ta thì bố mẹ chồng nào chẳng thương yêu, người trong nhà ai chẳng kính phục.
Bảo Ngọc ban đầu nghe nói chối tai, định tìm cách chuồn, nhưng khi nghe đến câu
chuyện ấy, lại ngồi xuống ngẩn người ra nghe mãi.
Tiết phu nhân nói:
Không ăn thua. Cháu Bảo tuy khá, nhưng rút cục vẫn là con gái. Sinh ra cái thằng Bàn
ngu ngốc ấy, tôi thật không yên lòng, chỉ sợ nó ra ngoài uống rượu, gây chuyện không
hay. May được cậu Cả cậu Hai ở nhà cụ đây thường chơi với nó, tôi cũng đỡ lo. Bảo
Ngọc nghe nói đến đó, đỡ lời ngay:
Dì cũng đừng lo, những người anh Tiết quen biết, đều là hạng buôn bán đứng đắn có thể
diện, làm gì mà sợ sinh chuyện?
Tiết phu nhân cười nói:
Nếu như cháu nói, có lẽ cũng không cần phải bận lòng nữa.
Mọi người ăn cơm xong. Bảo Ngọc cáo từ trước, nói là đêm còn phải đọc sách, rồi ra về.
Đương lúc bọn a hoàn bưng trà lên thì thấy Hổ Phách ghé vào tai Giả mẫu nói mấy câu.
Giả mẫu liền nói với Phượng Thư:
Cháu về mau xem con Xảo ra sao?
Phượng Thư nghe nói, còn chưa biết việc gì. Mọi người cũng đều sửng sốt, Hổ Phách nói
với Phượng Thư:
Vừa rồi chị Bình sai a hoàn nhỏ đến thưa với mợ Hai: em Xảo trong người không được
khỏe, mời mợ về mau một chút mới được. Giả mẫu nói:
Cháu cứ về mau, dì cũng là người nhà thôi.
Phượng Thư vội vàng vâng lời, cáo từ Tiết phu nhân ra về. Vương phu nhân nói:
Chị về trước đi, ta sẽ sang ngay. Con bé còn yếu bóng vía, bảo bọn a hoàn đừng làm ầm ĩ
lên. Phải giữ mèo chó trong nhà nữa, trẻ con thường hay quặt quẹo thế đấy. Phượng Thư
vâng lời, cùng a hoàn nhỏ về phòng.
Tiết phu nhân lại hỏi đến bệnh tình của Đại Ngọc, Giả mẫu nói:
Cháu Lâm vẫn thế thôi. Vì nó hay lo nghĩ, thành ra người cứ yếu luôn. Về mặt thông
minh thì nó cũng không thua kém gì cháu Bảo, nhưng về mặt hiểu biết rộng rãi, bao dung
đối với người khác thì không được như cháu Bảo.
Tiết phu nhân lại kể vài câu chuyện suông, rồi nói:
Mời cụ đi nghỉ, tôi cũng phải về, kẻo ở nhà chỉ còn con Bảo và con Hương Lăng thôi.
Nhân tiện tôi qua bên dì cháu cùng đến thăm cháu Xảo một chút.
Phải đấy, dì đã có tuổi đến thăm cháu một chút xem ốm đau ra sao, nói cho chúng nó biết
để khỏi lo.
Tiết phu nhân cáo từ, cùng Vương phu nhân đi sang nhà Phượng Thư.
Giả Chính thử tài Bảo Ngọc một lúc, trong lòng khoan khoái, đi ra ngoài. Nhân câu
chuyện phiếm với bọn gia khách, ông ta nhắc lại chuyện vừa rồi. Trong đó có một người

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.