Từ đó Hạ Tam đi lại luôn luôn. Tuy có một ông già canh cửa, nhưng biết Hạ Tam là cậu
nên cũng không mấy khi trình với Tiết phu nhân. Do đó, sau này xảy ra lắm chuyện rắc
rối.
Một hôm Tiết Bàn gửi thư về, Tiết phu nhân mở ra bảo Bảo Thoa xem, thấy trong thư
viết: “Con ở trong huyện cũng không đến nỗi khổ. Xin mẹ cứ yên tâm. Hôm qua nghe
ông thơ lại ở huyện nói, trên phủ đã y án, chắc là ta đã lo lót đến nơi. Không ngờ khi phủ
tư lên trên đạo lại bác đi. May nhờ ông thơ lại coi việc văn thơ ở huyện có lòng tốt, tức
khắc làm một công văn trình lên, ở đạo lại có công văn gửi xuống quở trách quan huyện.
Hiện giờ trên đạo định bắt lên xét hỏi lại. Nếu bị giải lên đạo thì con lại chịu khổ. Chắc
nhà ta chưa lo lót ở đạo. Vậy tiếp thư này mẹ mau mau nhờ người lo với quan đạo, lại
phải bảo em Khoa đến đây ngay, không thì sẽ bị giải đi. Tiền lo thiếu không được đâu!
Hỏa tốc! Hỏa tốc!”
Tiết phu nhân nghe đọc xong lại khóc một hồi. Bảo Thoa và Tiết Khoa vừa khuyên vừa
nói: Việc này không nên để chậm!
Tiết phu nhân đành phải bảo Tiết Khoa đi lo liệu mọi việc, rồi sai người sắm sửa hành lý,
cân một số bạc cùng một người làm việc ở hiệu đi ngay đêm ấy. Tuy có người nhà lo liệu,
nhưng Bảo Thoa sợ họ thu xếp không đến nơi đến chốn, nên tự tay giúp họ sắm sửa, đến
canh tư mới đi nghỉ. Gần đây Bảo Thoa gặp nhiều việc buồn phiền, lại qua một đêm lo
lắng khó nhọc, đến hôm sau đâm phát nóng, không ăn uống được gì. Oanh Nhi liền trình
với Tiết phu nhân. Tiết phu nhân liền tới xem thì thấy Bảo Thoa mặt đỏ bừng, người nóng
như lửa, không nói năng gì cả. Tiết phu nhân rụng rời tay chân khóc đến nỗi chết đi sống
lại. Bảo Cầm chạy lại khuyên giải. Thu Lăng thấy thế cũng nước mắt ràn rụa, chỉ biết
đứng một bên khóc. Bảo Thoa nói không được, chân tay cũng không cử động được, mắt
khô mũi ngạt. Mọi người vội vàng mời thầy thuốc đến chữa. Bảo Thoa dần dần tỉnh lại.
Tiết phu nhân và mọi người mới hơi yên tâm. Lúc đó cả hai phủ Vinh, Ninh đều đã biết.
Trước hết, Phượng Thư sai người đưa thuốc thập hương phản hồn đan. Sau đó Vương
phu nhân lại đưa “chí bảo đan” đến. Giả mẫu, Hình phu nhân, Vương phu nhân và bọn
Vưu thị đều sai a hoàn đến thăm hỏi, nhưng đều giấu không cho Bảo Ngọc biết. Chữa
luôn bảy tám ngày vẫn không khỏi. Cuối cùng, Bảo Thoa nghĩ đến Lãnh hương hoàn, ăn
hai viên, bệnh mới dứt. Khi Bảo Ngọc biết, thì Bảo Thoa đã khỏi bệnh rồi nên cũng
không đến thăm.
Tiết Khoa lại viết thư về. Tiết phu nhân xem qua. Nhưng sợ Bảo Thoa lo lắng nên không
cho biết. Rồi đến cầu cứu với Vương phu nhân, và kể bệnh tình Bảo Thoa.
Tiết phu nhân về rồi. Vương phu nhân lại xin với Giả Chính.
Giả Chính nói: Việc này bên trên có thể nhờ được, còn bên dưới thì khó, cần phải lo lót
mới xong.
Vương phu nhân lại nhắc đến việc Bảo Thoa và nói:
Con cháu ấy, cũng khổ lắm. Đã là người nhà mình cũng nên cưới về sơm sớm, đừng để
nó bị dày vò…
Tôi cũng nghĩ như thế. Nhưng bên nhà họ công việc rối bời, vả lại gần hết nửa đông, năm
hết tết đến, ai cũng phải lo liệu nhiều việc nhà. Vậy mùa đông này hãy dạm hỏi cho nhất
định. Mùa xuân sang năm sẽ đưa lễ. Rồi sau ngày sinh nhật cụ, sẽ định ngày cưới. Bà hãy