HỒNG LÂU MỘNG - Trang 1662


Được ít hôm, thấy một người đầu đội mũ lông, mặc áo vải xanh, đi giày rách, đến ngoài
cửa chào mọi người. Bọn đầy tớ ngắm kỹ bộ dạng anh ta một lúc rồi nói:
Anh ở đâu đến thế?
Tôi bên phủ Chân ở miền Nam tới, có cả lá thư của ông tôi nữa, nhờ các anh trình với
ông lớn giúp.
Mọi người thấy anh ta là người nhà họ Chân đến, mới đứng dậy mời ngồi, và nói:
Anh đi mệt, hãy ngồi đây để chúng tôi vào trình.
Nói xong, một người vào thưa với Giả Chính và trình bức thư lên. Giả Chính mở thư ra
xem. Thư viết:
“Tình xưa nghĩa cũ, thân thiết từ lâu, xa tưởng dung nghi, nhớ mong khôn xiết! Em nay
kém tài mắc tội, xét mình muốn chết khôn đền, ơn rộng được tha, chịu tội ở ngoài bờ cõi.
Hiện nay cửa ngõ điêu tàn, người nhà tan tác. Có tên đầy tớ Bao Dũng, vẫn từng sai khiến
bấy lâu, tuy chẳng tài giỏi gì, nhưng tính nết hiền lành trung hậu. Nếu được anh thu dùng
sai bảo, có chỗ nương thân, thương đến phận bọt bèo, thì em xin đội ơn khôn xiết! Những
điều chi tiết, xin sẽ nói sau!”
Chân Ứng Gia cúi đầu. Giả Chính xem xong, cười:
Ở đây đã thừa người, nhà họ Chân lại đưa người đến, nhưng ta từ chối cũng không tiện.
Liền bảo người canh cửa:
Gọi anh ấy vào đây, ta sẽ tùy tài mà dùng.
Người canh cửa đi ra dẫn Bao Dũng vào yết kiến Giả Chính. Anh ta sụp lạy ba lạy rồi
đứng dậy nói:
Ông con gửi lời hỏi thăm sức khỏe ông lớn. Rồi lại cúi mình chào nói:
Con là Bao Dũng, xin kính thăm sức khỏe ông lớn.
Giả Chính cũng hỏi thăm sức khỏe ông Chân. Khi nhìn kỹ thì thấy Bao Dũng mình cao
hơn năm thước, vai rộng, lưng bằng, mày rậm, mắt lồi, trán cao, râu dài. Hình thù cục
mịch, đen đủng, buông tay đứng hầu. Giả Chính hỏi:
Anh lâu nay vẫn ở trong nhà ông Chân hay mới đến mấy năm?
Con lâu nay vẫn ở trong nhà ông Chân.
Tại sao bây giờ lại xin ra?
Con không chịu ra. Nhưng ông con cứ bảo con ra, ông con nói rằng: “con không chịu đi
đâu là phải, nhưng bên nhà ông lớn đây thì cũng như ở nhà”, nên con mới đến.
Nhà ông chủ anh đáng lẽ không nên có việc ấy để đến nông nỗi nước này.
Lẽ ra con không được nói. Thực ra ông con chỉ vì tốt quá. Với ai cũng thật thà, nên mới
mang lấy vạ vào thân.
Thật thà là tốt nhất còn gì?
Vì thật thà quá nên không ai ưa, mà lại làm cho người ta chán cũng có. Giả Chính cười
rồi nói: Đã thế thì trời cũng sẽ không phụ ông ta.
Bao Dũng còn muốn nói nữa thì Giả Chính lại hỏi:
Nghe nói cậu con bên phủ nhà anh cũng gọi là Bảo Ngọc phải không?
Dạ, vâng ạ!
Cậu ta có lo cố gắng để tiến thủ gì không?
Ông lớn mà hỏi đến cậu ấy thì thật là một câu chuyện lạ. Tính khí cậu ta cũng như ông

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.