phải chạy bở hơi tai. May hôm nay cháu lại đưa tiền tháng cho họ, còn chưa về liền cùng
ông Lại đi về đây. Chắc chú đã biết.
Tao biết thế nào được. Chỉ mày mới biết chứ!
Giả Cần không biết đầu đuôi ra sao cũng không dám hỏi nữa. Giả Liễn nói:
Việc mày làm giỏi thật? Ông đang giận đầy ruột đấy!
Nào cháu có làm gì đâu. Tiền tháng nào cũng phát đầy đủ; bọn con gái thì kinh kệ cũng
đều thuộc cả.
Giả Liễn thấy nói không ngờ đến việc xảy ra, lại hàng ngày hay chung chạ cười đùa với
nhau, liền thở dài một tiếng nói:
Tao muốn tát cho mày một cái! Mày xem đây này?
Nói xong hắn rút cái giấy nặc danh ở trong ống giày vứt ra cho nó xem. Giả Cần cầm
xem xong, tái mặt đi, nói:
Ai làm thế này? Cháu có làm gì bậy bạ đâu mà họ giết cháu? Mỗi tháng cháu chỉ đưa tiền
đi một lần. Đâu có những việc ấy? Nếu ông về, đánh hỏi cháu, thì cháu đến chết mất? Mẹ
cháu mà biết lại càng đánh chết cháu.
Nói đến đó, hắn thấy không có ai, liền quỳ xuống, kêu xin:
Chú ơi! Chú cứu cháu với?
Hắn gục đầu lạy lia lịa, nước mắt chảy tràn trề. Giả Liễn nghĩ thầm: “Chú mình rất ghét
những chuyện này. Nếu hỏi ra mà có thật, thì chắc chú giận lắm. Việc này vỡ lở ra đã rất
khó coi, lại làm cho đứa dán thư nặc danh càng đắc ý. Sau này việc nhà mình còn nhiều,
chi bằng nhân khi chú đi vắng, mình cùng Lại Đại bàn bạc, cho qua quýt đi thì có thể yên
ổn vô sự. Vả lại hiện nay chẳng có ai chứng kiến việc này cả”.
Giả Liễn nghĩ vậy rồi nói:
Mày đừng có giấu tao nữa? Việc mày làm vụng trộm. Mày tưởng tao không biết à. Muốn
vô sự thì khi ông có đánh hỏi. Mày phải nhất định cắn răng chối hết mới được. Đồ mặt
dày kia! Dậy đi.
Nói xong, Giả Liễn sai người gọi Lại Đại. Một chốc, Lại Đại đến. Giả Liễn đem chuyện
ấy bàn với ông ta. Lại Đại nói:
Cậu Cần làm thật khó coi quá. Hôm nay lúc tôi đến am, thì bọn họ đang uống rượu. Câu
chuyện viết trên thư nặc danh nhất định là có.
Giả Liễn nói:
Thằng Cần đã nghe chưa? Không lẽ ông Lại cũng vu cho mày à?
Lúc đó Giả Cần mặt đỏ lên, không dám nói một lời. Giả Liễn lại phải nắm tay Lại Đại xin
hộ:
Ông giúp nó một tí. Ông sẽ nói là tìm nó ở nhà đến. Ông đưa nó đi và nói là không gặp
tôi. Đến mai ông thưa với ông lớn cũng không cần hỏi đến bọn con gái nữa. Chỉ gọi bà
mối đến đem bán họ đi là xong. Lúc nào quý phi cần đến, chúng ta lại đi mua.
Lại Đại nghĩ bụng nếu sinh chuyện ra cũng vô ích. Chỉ thêm mang tiếng xấu, nên đành
vâng lời.
Giả Liễn bảo Giả Cần:
Mày đi theo ông Lại, nghe ông ta bày vẽ cho. Rồi cứ thế mà làm.
Giả Cần cúi đầu tạ ơn rồi theo Lại Đại đi ra, đến chỗ vắng người. Giả Cần lại sụp lạy Lại
Đại. Lại Đại nói: