Vợ Lâm Chi Hiếu nói:
Họ nói nhiều lắm tôi không nhớ hết chỉ nhớ là nói chữ “thưởng”, có nghĩa là thưởng cái
gì cho người ta đấy. Ông Lưu “mồm sắt” chẳng hỏi han gì, nói ngay: “mất đồ vật phải
không?”
Lý Hoàn nói: Thế đã giỏi rồi.
Ông ta còn bảo chữ “thưởng” phía trên là chữ “tiểu” phía dưới là chữ “khẩu”. có nghĩa là
vật ấy có thể ngậm ở trong mồm được, nhất định là loại hạt châu, hòn ngọc gì đấy.
Mọi người nghe đều khen: Thật là thần tiên! Thế rồi ông ta nói gì nữa?
Ông ta nói chữ “bối” liền bên dưới chữ thưởng, nếu tách ra thì thành chữ “kiến”, chẳng
phải mất đi là gì. Vì bên trên chữ ấy có thể ngắt ra thành chữ “đương” cho nên ông ta bảo
“mau mau đến hiệu cầm đồ mà tìm”. Ông ta lại nói chữ “thưởng” thêm chữ “nhân” vắt
bên thành ra chữ “thường”, có nghĩa là trả lại cho nên tìm đến hiệu cầm đồ, sẽ có người.
Có người thì sẽ chuộc được, chẳng phải được người ta trả lại là gì?
Mọi người đều nói:
Đã thế, thì hãy bắt đầu tìm ở các hiệu gần đây đã. Chẳng qua chỉ có mấy hiệu cầm đồ, tìm
cho hết thế nào cũng có. Khi đã tìm được viên ngọc thì tìm người cũng dễ thôi. Lý Hoàn
nói:
Chỉ cần tìm được ngọc. Không cần tìm người cũng được. Bà Lâm này, nhờ bà đem câu
chuyện đoán chữ mau mau đến thưa với mợ Hai rồi nhờ mợ ấy trình với bà Hai, để người
yên lòng. Rồi bảo mợ Hai mau mau sai người đi tra xét ngay.
Vợ Lâm Chi Hiếu vâng lời đi ra.
Mọi người hơi yên tâm. Chỉ ngồi thờ thẫn chờ Hình Tụ Yên về. Đang ngơ ngẩn chờ đợi
thì thấy Bồi Dính ở ngoài cửa vẫy tay gọi a hoàn nhỏ ra mau. A hoàn nhỏ vội vàng chạy
ra. Bồi Dính liền nói:
Cô mau mau vào thưa cậu Hai và các bà, các mợ, các cô trong này là có việc mừng to
như trời ấy!
A hoàn nhỏ nói: Anh nói mau đi. Sao còn lằng nhằng thế? Bồi Dính vừa cười vừa vỗ tay
nói:
Tôi nói với cô. Cô vào trình lại. Cả hai đứa chúng ta đều được thưởng đấy! Cô thử đoán
xem việc gì? Viên ngọc của cậu Bảo ấy, tôi nắm được tin đích xác rồi.