nơi, lừa cho họ đưa ra, sẽ vừa tìm thấy ngọc, vừa bắt được kẻ trộm. Chẳng hay thím nghĩ
thế nào?
Vương phu nhân nghĩ ngợi một lúc rồi nói:
Chị nói cũng có lý, nhưng giấu ông nhà sao được? Liền gọi Giả Hoàn lại bảo:
Anh Hai mày mất viên ngọc, chỉ hỏi qua mày một câu, sao mày lại làm ầm lên? Nếu
người ta nghe thấy, hủy hoại viên ngọc đi thì mày có sống được không?
Giả Hoàn khiếp sợ, vừa khóc vừa nói:
Từ nay con không dám làm ầm lên nữa.
Dì Triệu nghe nói như thế cũng không còn dám hé răng. Vương phu nhân liền dặn dò mọi
người:
Ta cho còn có nơi chưa tìm đến, chứ trong nhà này nó bay đi đâu được? Nhưng không
được rêu rao ra ngoài. Hạn cho Tập Nhân trong ba ngày phải tìm cho ra. Không tìm ra thì
có lẽ cũng không giấu được nữa. Lúc bấy giờ cả nhà đừng có hòng sống yên ổn. Nói
xong bà ta bảo Phượng Thư cùng đi sang nhà Hình phu nhân để bàn chuyện đi tìm viên
ngọc.
Ở bên này, bọn Lý Hoàn bàn tán xôn xao, truyền gọi cả những người coi vườn đến, bảo
khóa cửa vườn lại, rồi gọi vợ Lâm Chi Hiếu nói nhỏ đầu đuôi với bà ta và bảo:
Dặn người ở cửa trước cửa sau, trong ba ngày, bất luận là trai gái, tất cả những người hầu
hạ, ở trong thì đi lại được, còn ở ngoài thì nhất luật cấm. Cứ nói rằng trong này bị mất đồ
vật, chờ khi nào tìm được mới cho người đi ra.
Vợ Lâm Chi Hiếu vâng lời nói:
Trước đây ở nhà tôi cũng mất một vật chẳng quan trọng gì nhưng ông Lâm nhà tôi cứ
muốn cho rõ ràng, liền ra phố nhờ một ông thầy đoán chữ, tên gọi là lão Lưu “mồm sắt”
gì đó, viết ra một chữ là ông ta đoán rất rõ ràng, cứ thế về tìm quả nhiên thấy ngay.
Tập Nhân nghe nói như thế, liền nằn nì với bà ta:
Bà Lâm ạ. Phiền bà mau mau về nhờ ông hỏi hộ chúng tôi xem. Vợ Lâm Chi Hiếu vâng
lời ra đi. Hình Tụ Yên nói:
Bọn đoán chữ xem quẻ ở ngoài không ăn thua đâu. Khi ở miền Nam tôi nghe nói Diệu
Ngọc viết chiếu cầu tiên, sao không nhờ cô ta cầu để hỏi xem. Vả lại nghe nói viên ngọc
ấy vốn có phép tiên mầu nhiệm, chắc có thể hỏi ra được.
Mọi người đều lấy làm lạ, nói:
Chúng ta thường gặp cô ấy luôn, sao không bao giờ nghe cô ta nói? Xạ Nguyệt vội vàng
nói với Tụ Yên:
Người khác mà nói thì cô ta không bằng lòng đâu. Tôi xin cúi đầu lạy cô, nhờ cô đi ngay
cho! Nếu hỏi ra được manh mối, thì trọn đời tôi không quên ơn cô.
Nói xong, vội vàng khấu đầu làm lễ. Tụ Yên vội ngăn lại.
Bọn chị em đều giục Tụ Yên đi mau đến am Lũng Thúy nhờ Diệu Ngọc cầu tiên giúp
cho.
Vừa lúc ấy thì vợ Lâm Chi Hiếu vào nói:
May lắm các cô ạ! Ông Lâm nhà tôi đi đoán chữ về nói viên ngọc ấy nhất định sẽ không
mất, sau này thế nào cũng có người đưa trả.
Mọi người nghe nói đều nửa tin nửa ngờ, riêng Tập Nhân và Xạ Nguyệt thì mừng rú lên.
Thám Xuân hỏi: Đoán chữ gì?