HỒNG LÂU MỘNG - Trang 1821


Vương phu nhân dẫn Bảo Ngọc, Bảo Thoa tới hỏi thăm sức khoẻ. Thấy Giả mẫu thương
khóc, ba người cũng đều khóc theo. Bảo Thoa lại có một nỗi khổ tâm khác: anh mình
đang bị giam, sau này xử án không biết có được giảm nhẹ hay không? Cha mẹ chồng tuy
rằng vô sự, nhưng gia nghiệp đã tiêu điều; Bảo Ngọc vẫn còn rồ dại, không có chút chí
khí, nghĩ đến việc chung thân sau này, lại càng khóc lóc thảm thiết hơn. Giả mẫu và
Vương phu nhân, Bảo Ngọc thấy Bảo Thoa như thế, cũng có một nỗi thương cảm riêng,
nghĩ bụng: “Bà tuổi già, không được yên tâm. Cha và mẹ thấy quang cảnh này ắt phải đau
lòng. Bọn chị em tan tác chia phôi càng ngày càng ít. Nhớ lại hồi ở trong vườn ngâm thơ
lập xã, vui vẻ biết chừng nào? Từ khi em Lâm qua đời, mình buồn bực cho đến nay, lại có
chị Bảo làm bạn, khóc lóc luôn cũng không tiện. Vả lại thấy chị ta lo cho anh, nhớ đến
mẹ, đêm ngày mặt ủ mày chau. Nay thấy chị ta khóc lóc thảm thiết, trong lòng lại càng
không nỡ”. Do đó Bảo Ngọc cũng nức nở khóc. Bọn Uyên Ương, Thái Vân, Oanh Nhi,
Tập Nhân trông thấy ai nấy cũng đều có mối lo buồn riêng, nên đều đua nhau khóc. Các a
hoàn thấy vậy thương tâm cũng khóc lên, không còn có ai khuyên giải. Tiếng khóc cả nhà
như rung trời chuyển đất, bọn bà già canh đêm hoảng sợ, vội vàng tin cho Giả Chính biết.
Giả Chính đang buồn bực ở thư phòng, nghe bọn người nhà Giả mẫu báo tin, trong bụng
hoảng hốt, vội vàng chạy vào.
Xa xa nghe tiếng khóc vang lên rất đông. Giả Chính tưởng là Giả mẫu có việc gì, hồn
phách rụng rời. Chạy vội vào, thấy mọi người ngồi thừ ra khóc, ông ta mới yên lòng, liền
nói:
Cụ thương tâm thì cả nhà nên khuyên giải mới phải. Tại sao lại kéo bè mà khóc như thế?
Mọi người nghe tiếng Giả Chính vội vàng nín khóc, nhìn nhau ngơ ngác. Giả Chính lại
gần yên ủi Giả mẫu và trách mắng bọn họ mấy câu. Mọi người đều nghĩ thầm: “Bọn
mình vốn sợ bà thương tâm, nên đến khuyên giải, tại sao lại quên bẵng đi; cùng nhau
khóc lóc như vậy”.
Đang lúc ngẩn ngơ thì thấy một bà ở bên nhà Sử hầu đi vào hỏi thăm sức khoẻ của Giả
mẫu và mọi người xong, liền nói:
Ông lớn, bà lớn và cô nhà chúng tôi sai chúng tôi đến nói: “Nghe thấy bên phủ có việc,
nhưng vốn không quan hệ gì chẳng qua bị kinh khủng trong một lúc thôi. Sợ ông bà lo
phiền, cho nên bảo chúng tôi đến thưa chuyện”. Ông Hai ở đây chẳng có gì đáng sợ. Cô
chúng tôi vốn muốn sang đây, nhưng vì chẳng bao lâu nữa thì về nhà chồng, nên không
sang được.
Giả mẫu nghe nói, không tiện cảm ơn, chỉ nói:
Các bà về nói hộ, chúng tôi có lời hỏi thăm sức khoẻ. Đây là vận nhà chúng tôi gặp bước
như thế. Cảm ơn ông bà bên nhà tưởng đến. Hôm khác sẽ xin qua tạ ơn. Cô nhà các bà về
nhà chồng, chắc chú rể thì không cần phải nói nữa, còn gia tư nhà họ ra sao? Hai người
đàn bà thưa:
Gia tư thì cũng chẳng sao. Nhưng cậu rể người rất xinh xắn, tính lại hiền hoà. Chúng tôi
đã thấy mặt mấy lần, xem chừng không khác cậu Bảo đây mấy, và nghe nói, văn tài cũng
giỏi.
Giả mẫu nghe xong, vui mừng nói:
Thế thì tốt lắm! Đó là phúc của cô ấy. Nhưng mà nề nếp nhà chúng ta còn theo lễ phương

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.