Nói nhảm! Bọn tôi tớ chúng bay là đồ vô lương tâm cả! Lúc chủ nhà còn khá thì chúng
bay tiêu pha bừa bãi, đến khi hết sạch, mỗi đứa bỏ đi mỗi nơi. Kể gì chủ nhà chết với
sống? Giờ đây chúng bay nói không bị tịch thu niêm phong là tốt, nhưng chúng bay biết
sao được tiếng tăm ở bên ngoài. Gốc đã khó giữ thì còn chịu sao nổi bọn chúng bay ở
ngoài làm càn, nói láo, lừa gạt người ta? Khi xảy ra chuyện thì chúng bay đổ vào đầu chủ
nhà là xong! Giờ nghe nói việc ông Cả, anh Trân là do Bào Nhị, người nhà chúng ta rêu
rao lộ chuyện. Nay xem sổ này không có tên Bào Nhị nào cả, là tại làm sao.
Mọi người thưa:
–Tên Bào Nhị không ở trong danh sách này. Trước kia hắn ở bên phủ Ninh. Vì cậu Hai
thấy hắn ta thật thà mới gọi hai vợ chồng hắn qua bên này. Sau vợ chết, hắn lại về phủ
Ninh. Lúc ông lớn bận việc ở cửa quan, cụ bà, bà lớn, các ông đều đi lên lăng. Cậu Trân
coi hộ việc nhà, đem hắn sang, sau đó hắn lại đi ngay. Mà năm nay ông lớn không coi
việc nhà, làm gì mà biết những chuyện ấy! Ông lớn cứ tưởng rằng trên danh sách không
có tên chỉ một người ấy thôi, không biết rằng là cũng có tôi tớ của họ, rồi tôi tớ cũng lại
có tôi tớ nữa đấy.
Giả Chính nói: Thế thì chết thật!
Rồi ông ta nghĩ rằng trong một lúc chưa có thể xử trí dứt khoát, đành phải quát mọi người
lui ra, nhưng trong bụng đã có ý sẵn sàng, hãy chờ xem quan trên xét hỏi bọn Giá Xá ra
sao rồi sẽ định sau.
Một hôm, Giả Chính đang ngồi trù tính ở thư phòng, bỗng một người vội vàng chạy vào
trình:
Xin mời ông lớn vào cung mau để hầu chuyện.
Giả Chính nghe nói trong bụng hoảng hốt, đành phải đi vào cung.