HỒNG LÂU MỘNG - Trang 1837

Còn thằng Hoàn thì ai có công hơi đâu mà nhắc đến nữa? Nhà chúng ta hiện nay so với
lúc cháu còn ở đây khổ hơn nhiều. Chỉ tội nghiệp chị Bảo nhà cháu từ khi về đây chưa hề
được ngày nào thư thái. Anh Hai cháu thì vẫn điên điên, dại dại, biết làm sao bây giờ.
Cháu từ lúc nhỏ, lớn lên ở đây, tính khí những người bên này cháu đều biết cả. Bây giờ
xem ra đều thay đổi hết. Cháu tưởng là lâu ngày đến, họ xa lạ mình, nhưng nghĩ cho kỹ
thì không phải. Khi gặp cháu xem chừng ai cũng vui vẻ như trước, nhưng không biết tại
sao nói chuyện một lúc là nảy ra đau lòng, vì thế cháu chỉ ngồi chốc lát là về đây ngay.
Tình cảnh hiện giờ về phần ta thì chẳng nói làm gì, nhưng chúng nó là những người trẻ
tuổi kể thì cũng buồn thật. Ta đang định nghĩ cách gì để cho chúng vui một ngày mới
được, có điều không làm sao có đầu óc vui nhộn ấy.
Cháu nghĩ ra rồi: Ngày kia không phải là ngày sinh chị Bảo à? Để cháu ở thêm một hôm
mừng tuổi cho chị ta, mọi người cùng vui một ngày, không biết bà nghĩ thế nào?
Rõ là lẩn thẩn quá. Cháu không nhắc thì ta quên mất. Ngày kia không phải là ngày sinh
của nó à! Để mai ta sẽ xuất tiền ra sắm sửa đồ mừng cho nó. Khi nó còn chưa kết hôn với
cháu Bảo, ta đã làm lễ sinh nhật nó mấy lần. Thế mà từ khi nó về đây ta lại không làm.
Thằng Bảo Ngọc trước rất lanh lợi, hay quấy gì đây nhà có việc không hay làm nó chẳng
buồn nói năng gì nữa. Chỉ có vợ cháu Châu là vẫn giỏi. Khi giàu nó cũng như thế, khi
nghèo nó cũng như thế, sống lặng lẽ với cháu Lan, thật là đáng khen.
Người khác không đến nỗi lắm, riêng chị hai Liễn thì hình dáng cũng đổi khác, ăn nói
cũng không lanh lợi nữa. Để đến mai cháu sẽ trêu họ xem họ làm thế nào. Có điều ngoài
miệng không ai nói gì, nhưng trong bụng họ sẽ oán trách cháu. Vừa nói đến đó, má
Tương Vân đỏ ửng lên.
Giả mẫu hiểu ý nói:
Sợ cái gì? Bọn chị em cháu trước kia đều ở một chỗ. Vui đùa với nhau đã quen, cứ việc
cười cười, nói nói đừng có để bụng những điều ấy. Con nghĩ ta giàu cũng vậy, nghèo
cũng vậy cần phải biết hưởng giàu sang, biết chịu nghèo hèn mới đúng. Chị Bảo cháu từ
khi nhỏ đến giờ là người có độ lượng rộng rãi. Trước kia nhà nó khá như thế, nó cũng
không hề có chút gì kiêu căng, về sau nhà nó bị suy sút, nó vẫn bình thản ung dung. Bây
giờ tới nhà chúng ta đây, Bảo Ngọc đối đãi với nó tử tế, nó cũng vui vẻ như thường, có
lúc đối đãi nó không được tử tế, nó cũng không có gì là buồn rầu. Ta xem con bé ấy thật
là người có phúc. Chị Lâm nhà cháu, tính khí rất là nhỏ nhen, lại hay nghi ngờ, vì thế mà
không thọ. Con Phượng cũng đã từng trải nhiều, không nên hơi thấy sóng gió đã đổi thay
như vậy. Nếu nó không có kiến thức như thế thì cũng là nhỏ nhen. Hôm sau ngày sinh
nhật của con Bảo ta bỏ tiền ra làm cho thật vui để nó cũng được vui vẻ một ngày.
Bà nói rất phải, nên mời hết bọn chị em đến cả, để cùng nhau nói chuyện.
Cố nhiên là phải mời.
Giả mẫu cao hứng bảo Uyên Ương:
Mày đem một trăm lạng bạc ra bảo bọn đầy tớ bắt đầu từ ngày mai sửa soạn cơm rượu
hai ngày.
Uyên Ương vâng lời, gọi bà già đem bạc giao ra.
Ngày hôm sau, truyền lời ra, sai người đi đón Nghênh Xuân, mời Tiết phu Nhân và Bảo
Cầm, báo cho cả Hương Lăng sang, lại mời thím Lý nữa. Chẳng bao lâu, bọn Lý Văn, Lý
Ỷ đều đến cả.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.