HỒNG LÂU MỘNG - Trang 1844

Tôi ở bên nhà cụ bà sang. Bà lớn bảo tôi tới đây tìm, không lẽ cậu ta ở bên ấy mà lại bảo
tôi đến tìm hay sao?
Thế thì không biết. Mày đi tìm ở chỗ khác vậy.
A hoàn nhỏ chẳng có cách gì, đành phải trở về, vừa gặp Thu Văn liền hỏi:
Chị thấy cậu Hai ở đâu không?
Tôi cũng đi tìm. Các bà đang chờ cậu ta tới ăn cơm.
Không biết lúc này mà cậu ta đi đâu thế?
Em mau mau về trình với cụ bà, đừng nói cậu ấy không ở nhà, chỉ nói là cậu ta uống rượu
và hơi khó chịu, không ăn cơm nữa, nằm nghỉ một chốc sẽ tới, xin mời cụ bà và các bà ăn
cơm đi thôi.
A Hoàn nhỏ nghe lời về nói với Trân Châu. Trân Châu thưa với Giả mẫu. Giả mẫu nói:
Nó xưa nay vốn ít ăn, không ăn cũng thôi, bảo nó cứ nghỉ, không cần phải qua đây, có vợ
nó ở đây cũng được rồi.
Trân Châu liền nói với a hoàn nhỏ: Em nghe rõ chưa?
A hoàn nhỏ vâng lời, không tiện nói rõ. Chỉ đi vòng ra ngoài một lát rồi trở lại thưa: “Con
đã nói rồi”.
Mọi người cũng không để ý, ăn cơm xong, họ ngồi rải rác nói chuyện phiếm.
Nhắc lại Bảo Ngọc bỗng chốc thương tâm bỏ đi ra ngoài, đang bối rối chưa biết làm gì
bỗng thấy Tập Nhân chạy theo hỏi:
Cậu làm sao thế?
Chẳng làm sao cả, trong bụng tôi buồn bức. Giờ đây sao không nhân khi họ đang uống
rượu, chúng mình đến chỗ mợ cả Trân chơi một tí.
Mợ cả Trân ở đây rồi. Còn tìm ai nữa?
Không cần phải tìm ai, chỉ xem chị Cả ở đấy, nhà cửa như thế nào thôi.
Tập Nhân đành phải đi theo, vừa đi vừa nói chuyện. Hai người đi đến nhà Vưu thị, thấy
có cái cửa nhỏ nửa mở nửa khép.
Bảo Ngọc cũng không vào, lại thấy hai bà già coi cửa vườn đang ngồi trên ngưỡng cửa
nói chuyện. Bảo Ngọc hỏi: Cái cửa nhỏ này vẫn mở à?
Bà già nói: Cửa này ngày nào cũng đóng. Hôm nay có người ra nói chờ sẵn xem cụ bà có
dùng quả cây trong vườn chăng, nên mới mở cửa để đợi.
Bảo Ngọc liền thong thả đi lại bên ấy, quả nhiên thấy cái cửa nách hé mở. Bảo Ngọc vừa
định đi vào, thì Tập Nhân nắm lại và nói:
Cậu đừng có vào. Trong vườn chẳng sạch sẽ gì, ngày thường không có ai đến đó. Cậu
đừng vào mà lại gặp phải gì đấy!
Bảo Ngọc trong lúc ngà ngà say, nói: –Tôi sợ gì những thứ ấy. Tập Nhân cứ cố giữ không
cho vào. Bà già coi cửa chạy lại nói:
Bây giờ trong vườn yên lặng rồi. Từ hôm nọ đạo sĩ bắt yêu quái đi, khi hái hoa, hái quả,
chúng tôi thường vẫn đi một mình. Nếu cậu Hai muốn vào, để chúng tôi theo đi. Có nhiều
người, còn sợ cái gì!
Bảo Ngọc vui mừng. Tập Nhân giữ lại cũng không tiện, đành phải đi theo.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.