Sau khi Phương Quan đi rồi, con Năm cũng không nghĩ gì đến chuyện vào ở nữa. Rồi
nghe nói Phượng Thư gọi mình vào hầu Bảo Ngọc, thì nó lại nóng lòng trông đợi hơn là
Bảo Ngọc trông nó vào. Không ngờ sau khi vào, thấy Bảo Thoa và Tập Nhân đều là
người đứng đắn, trong lòng nó kính mến; lại thấy Bảo Ngọc điên điên dại dại, không còn
dáng điệu đẹp đẽ như trước. Vả chăng, nghe nói Vương phu nhân đuổi hết bọn con gái
hay cười đùa với Bảo Ngọc nên nó đã gác hết mọi niềm tâm sự tư tình của một cô gái.
Khốn nỗi cái anh ngốc ấy đêm nay lại cứ xem nó là Tình Văn mà một mực yêu đương.
Nó thẹn quá, hai má đỏ ửng, lại không dám lên tiếng to, đành phải nói khẽ:
Cậu súc miệng này?
Bảo Ngọc cười rồi cầm lấy chén trà vào tay, cũng không biết có súc miệng hay không, chỉ
cười và hỏi:
Chị thân với chị Tình Văn phải không?
Con Năm nghe nói, không hiểu đầu đuôi ra sao, liền nói:
Cũng là chị em cả, sao lại không thân? Bảo Ngọc lại hỏi khẽ:
Chị Tình Văn ốm nặng, tôi đến thăm, chị cũng đến thăm phải không? Con Năm mỉm
cười, gật đầu, Bảo Ngọc nói:
Chị có nghe chị ta nói gì không? Con Năm lắc đầu:
Không.
Bảo Ngọc lúc đó quên bẵng, liền kéo tay nó. Con Năm đỏ mặt lên, trống ngực đánh thình
thịch, nói khẽ:
Cậu có việc gì cứ nói, đừng lôi kéo như thế. Bảo Ngọc mới buông tay và nói:
Chị ta nói với tôi rằng: Nếu biết mắc phải tiếng hão thì thà làm thật cho xong, tại sao mà
chị không nghe?
Nghe câu ấy, rõ ràng là Bảo Ngọc có ý trêu ghẹo mình. Con Năm không dám làm gì, liền
nói:
Đó là chị ta không biết thẹn. Bọn con gái chúng tôi mà nói câu ấy được à? Bảo Ngọc
nóng lên nói:
Sao chị cũng làm ra vẻ cụ đồ như thế! Tôi thấy người chị giống hệt như chị ta, tôi mới nói
câu ấy. Sao chị lại đem những lời nói ấy mỉa mai chị ta.
Lúc ấy trong bụng con Năm không biết Bảo Ngọc có ý tứ gì liền nói:
Đêm khuya rồi, cậu nằm ngủ thôi, đừng ngồi thế mãi, sợ mắc phải lạnh đấy. Vừa rồi mợ
Hai và chị Tập Nhân dặn gì, cậu không nhớ à?
Tôi không lạnh.
Nói đến đó, Bảo Ngọc chợt nghĩ con Năm không mặc áo ngoài, sợ cũng bị lạnh như Tình
Văn năm nọ, liền hỏi:
Sao chị không mặc áo vào mà đã lại đây?
Cậu gọi gấp quá, làm gì có thì giờ mặc áo. Nếu biết nói chuyện như từ nãy đến giờ thì tôi
cũng đã mặc áo rồi.
Bảo Ngọc nghe nói, vội vàng lấy cái áo bông màu nguyệt bạch đang đắp đưa cho nó, bảo
khoác vào người. Nó không chịu cầm và nói:
Cậu đắp lấy thôi, tôi không lạnh. Tôi lạnh đã có áo của tôi.
Nói xong, nó trở lại chỗ nằm, kéo một chiếc áo dài khoác lên người, lắng nghe một lúc,