HỒNG LÂU MỘNG - Trang 1857

Giả Liễn nghĩ ngợi một lát rồi nói:
Cháu còn nhớ lúc em Bảo ốm, có mời một người không làm nghề thuốc mà chữa khỏi.
Chi bằng bây giờ đi tìm thầy ấy.
Giả Chính nói:
Nghề thuốc rất khó, càng là ông thầy không đông khách lại càng eo tài. Cháu cứ cho
người đi mời ngay.
Giả Liễn vâng lời, vội vàng đi. Một lúc trở về nói:
Thầy Lưu gần đây ra ngoài thành dạy học. Chừng hơn mười ngày mới về một lần. Bây
giờ chờ không được, đã mời một thầy khác, cũng sắp đến đấy.
Giả Chính nghe nói, đành phải chờ.
Từ khi Giả mẫu ốm, tất cả đàn bà con gái trong nhà ngày nào cũng đến hỏi thăm. Một
hôm, mọi người đều đang ở đấy thì thấy bà già coi cửa nách trong vườn vào nói:
Cô Diệu Ngọc ở am Lũng Thúy trong vườn nghe cụ bà ốm nên đến hỏi thăm. Mọi người
nói:
Cô ta không hay đến, hôm nay tới đây, các người mau mau ra mời vào.
Phượng Thư đến bên giường thưa lại với Giả mẫu. Tụ Yên là người bạn quen cũ của Diệu
Ngọc nên ra đón trước. Thấy Diệu Ngọc đầu đội mũ Diệu Thường, mình mặc áo trừu
màu nguyệt bạch, bên ngoài khoác áo cà sa dài bằng đoạn xanh viền biên, lưng thắt dây
tơ màu thu hương, bên dưới mặc cái quần là trong, có vẽ màu mực nhạt, tay cầm chuỗi
tràng hạt. Cô ta thướt tha đi đến, theo sau là một người hầu gái. Tụ Yên chào hỏi và nói:
Lúc ở bên vườn, tôi đến thăm cô luôn. Gần đây trong vườn ít người, một mình khó đi.
Cái cửa nách ấy lại thường đóng, nên mấy lâu nay không được gặp cô. Hôm nay được
gặp thật là may mắn.
Diệu Ngọc nói:
Trước kia các chị là người sống trong cảnh náo nhiệt, nên tuy ở vườn ngoài tôi cũng
không tiện qua lại. Nay nghe nói việc nhà ở đây không được tốt, cụ bà lại ốm. Một phần
cũng nhớ chị và luôn tiện đến thăm cô Bảo. Tôi có kể gì cửa các người đóng hay không.
Tôi muốn đến thì đến, tôi không muốn đến thì mặc ai muốn cho tôi đến cũng vô ích.
Tụ Yên cười nói:
Cô vẫn giữ cái tính khí ấy?
Hai người vừa đi vừa nói chuyện, đã đến phòng Giả mẫu.
Mọi người thấy cô ta, đều chào hỏi. Diệu Ngọc đến trước giường Giả mẫu, hỏi thăm và
nói mấy câu chuyện suông. Giả mẫu liền nói:
Cô là một nữ bồ tát. Cô xem bệnh tôi có khỏe được hay không? Diệu Ngọc nói:
Người từ thiện như cụ bà, tuổi thọ còn nhiều. Chẳng qua bị cảm trong chốc lát. Uống mấy
liều thuốc chắc sẽ khỏi. Người có tuổi không nên quá lo nghĩ.
Giả mẫu nói:
Tôi không phải vì thế mà sinh ốm đâu. Tôi là người rất ưa vui. Giờ đây bệnh cũng chẳng
sao. Có điều trong bụng cứ đầy tức khó chịu. Vừa rồi, ông thầy thuốc nói vì tức giận sinh
bệnh. Cô cũng biết đấy, ai dám làm cho tôi giận? Có phải là cách xem mạch của ông ta
kém không? Tôi đã nói với cháu Liễn, chỉ có ông thầy trước kia nói bị cảm mạo và ăn
không tiêu là đúng hơn. Ngày mai cứ mời thầy ấy đến.
Giả mẫu nói đến đó lại bảo Uyên Ương:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.