HỒNG LÂU MỘNG - Trang 1889

Tích Xuân nghe rõ ràng, trong lòng lại càng khó chịu. Phượng Thư liền hỏi Tích Xuân:
Thằng kia nói ni cô nào? Ni cô nào mà lại ở bên nhà cô thế?
Tích Xuân liền nói rõ câu chuyện Diệu Ngọc đến thăm, và cô ta giữ lại đánh cờ và thức
đêm. Phượng Thư nói:
Té ra là cô ấy à? Cô ấy đời nào lại thế! Việc ấy nhất định là không có. Nhưng nếu cho cái
thằng đáng ghét ấy rêu rao lộ chuyện ra, ông Hai biết được thì cũng không hay. Tích
Xuân càng nghĩ càng sợ, đứng dậy định đi. Phượng Thư tuy ngồi không nổi, nhưng sợ
Tích Xuân sợ hãi, sinh chuyện không hay, đành phải bảo cô ta khoan đi và nói:
Hãy xem cho họ thu xếp những đồ còn lại, sai người canh giữ, chúng mình mới đi được.
Bình Nhi nói:
Chúng ta không nên thu xếp, phải chờ người trong nha môn đến tra xét xong mới tiện.
Chúng ta chỉ nên trông nom mà thôi. Nhưng không biết đã có người đi báo với ông lớn
chưa?
Phượng Thư nói:
Chị sai một bà già đi hỏi xem. Một chốc người kia về nói:
Ông Lâm Chí Hiếu thì không thể đi được, vì người nhà còn phải chờ các quan đến khám,
còn người khác thì sợ, nói không rõ ràng, nên cậu hai Vân đã đi rồi.
Phượng Thư gật đầu rồi buồn bực ngồi cạnh Tích Xuân.
Bọn cướp kia nguyên là do Hà Tam rủ đến cướp được một số vàng bạc của báu, chuyển
ra rồi không thấy đuổi theo, chúng biết đều là hạng người vô dụng, nên định qua nhà bên
tây lấy nữa. Chúng ở ngoài cửa sổ trông vào, thấy dưới đèn có hai người con gái đẹp.
Một cô gái và một ni cô. Bọn cướp sinh lòng bất lương, không kể gì tính mệnh, định đạp
cửa mà vào. Thấy Bao Dũng đuổi, chúng mới mang của cải chạy, nhưng không thấy Hà
Tam. Bọn chúng trốn ở nhà chủ chứa, đến ngày sau đó dò la tin tức biết Hà Tam đã bị
đánh chết. Người nhà họ đã trình báo với các nha môn văn võ, chúng thấy không thể trốn
tránh ở đây được nữa. Bàn nhau tìm cách nhập bọn với đám giặc lớn ở ven biển. Nếu
chậm trễ, khi giấy truy nã đưa ra, thì sẽ không thể nào lọt khỏi các nơi quan ải. Trong bọn
chúng, có một tên rất to gan, nói:
Chúng mình đi thì đi. Nhưng tôi không tài nào bỏ được người ni cô kia. Nó đẹp quá!
Không biết là con chim non ở am nào đấy?
Một người nói:
Ái chà! Tôi nhớ ra rồi? Chắc là ni cô ở am Lũng Thúy nào đó trong vườn nhà họ Giả.
Năm trước có tin đồn cô ta dan díu với cậu Hai Bảo nào đó trong nhà họ. Sau đó, chẳng
biết vì sao lại mắc bệnh tương tư, mời thầy uống thuốc. Nhất định là cô ấy rồi.
Người kia nghe xong, nói:
Chúng mình hôm nay hãy trốn tránh một ngày. Bảo anh cả đem tiền sắm sửa một ít hàng
hóa, ngày mai lúc chuông sáng đánh, chúng mình lần lượt ra khỏi cửa quan, các anh chờ
tôi ở cái bãi cách ngoài cửa quan hai mươi dặm.
Bọn giặc bàn xong, chia của, rồi phân tán mỗi người đi mỗi nơi. Bọn Giả Chính đưa quan
tài đến chùa làm lễ xong. Bà con bạn hữu ra về. Giả Chính ở gian nhà ngoài giữ linh. Bọn
Hình phu nhân và Vương phu nhân thì ở nhà trong, suốt đêm khóc lóc.
Đến ngày thứ hai, lại bày lễ cúng bái. Đang lúc dọn cơm thì thấy Giả Vân đi vào, đến
khấu đầu trước bàn thờ Giả mẫu, rồi vội vàng đến trước mặt Giả Chính, quỳ xuống, hỏi

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.