Bảo Thoa đứng lại, lắng tai nghe, thấy nói: Chị xem cái khăn lụa này nếu quả là của chị
đánh rơi, thì chị giữ lấy; nếu không phải, tôi sẽ đem trả lại cậu Vân.
Sao lại không phải của tôi!
Đưa đây cho tôi xin.
Thế thì chị thưởng cho tôi cái gì nào? Lẽ nào tôi lại đưa không cho chị?
Tôi đã hứa với em, không khi nào tôi lại đánh lừa em.
Tôi đưa giả chị, chị tạ ơn tôi đã đành rồi, còn người bắt được, chị không tạ người ta à?
Em đừng nói nhảm, người ta là chủ nhà, bắt được cái gì của chúng ta thì phải trả lại, còn
đòi tạ ơn à?
Nếu chị không tạ, thì tôi trả lời người ta thế nào? Vả chăng, cậu ấy dặn tôi ba bốn lần,
nếu chị không tạ ơn thì không được lấy khăn lại.
Thôi được, cầm cái này về cho người ta, tức là tôi tạ ơn đấy. Nhưng phải thề đi, em có nói
chuyện này với ai không?
Tôi mà nói với ai thì mồm sẽ lên đinh, ngày sau sẽ chết điêu chết đứng.
Lại nghe có người nói: Chúng ta cứ mải nói chuyện, khéo không ở ngoài có người nghe
trộm đấy. Chi bằng mở toang cửa sổ ra, có ai trông thấy chúng ta ở trong này, họ sẽ cho là
chúng ta nói chuyện tếu với nhau thôi. Khi họ đến gần đây, chúng ta trông thấy sẽ thôi
không nói nữa.
Bảo Thoa đứng ngoài nghe vậy, giật mình nghĩ bụng: "Xưa nay những đứa gian dâm
trộm cướp, bụng dạ đều ra trò cả! Nếu mở cửa, thấy ta ở đây, lẽ nào chúng nó không hổ
thẹn? Vả lại nghe tiếng hệt như tiếng con Hồng ở phòng Bảo Ngọc, nó xưa nay vẫn to
gan, không coi ai ra gì. Nó là đứa a hoàn điêu ngoa, quỉ quái bực nhất. "Người cùng làm
phản, chó cùng nhảy qua tường". Nay ta biết được sự xấu xa của nó, nếu không cẩn thận,
không những thêm chuyện, mà ta cũng chẳng hay ho gì. Bây giờ lánh đi một nơi thì
không kịp, chi bằng dùng lối "kim thiền thoát xác"
mới được". Bỗng nghe kẹt một
tiếng, Bảo Thoa liền cố ý đi nặng bước, cười hỏi:
Chị Tần, tôi xem chị trốn đi đâu nào? Vừa nói vừa cố ý đi rảo bước.
Hồng Ngọc và Trụy Nhi ở trong đình, vừa mở cửa sổ ra, đã thấy Bảo Thoa nói thế, rồi rảo
bước đi lên, hai người đều sợ hãi. Bảo Thoa ngoảnh lại cười hỏi: Các chị giấu cô Lâm ở
đâu?
Trụy Nhi nói: Tôi có thấy cô Lâm đâu.
Bảo Thoa nói: Tôi vừa mới ở bên kia hồ, trông thấy cô Lâm ngồi đấy quấy nước chơi, tôi
muốn lẳng lặng đến để cô ấy giật mình, nhưng chưa tới nơi, cô ấy đã trông thấy, liền đi rẽ
sang phía đông rồi mất hút. Có lẽ cô ấy nấp ở trong này?
Bảo Thoa cố ý vào tìm, lại quay ra, miệng lẩm bẩm: Nhất định cô ta nấp ở trong hang núi
này. Nếu gặp phải rắn nó cắn cho một cái thì xong đời.
Vừa nói vừa đi, trong bụng cười thầm: "Thế là ta nói quanh che giấu đã trôi, chẳng biết
chúng nó nghĩ thế nào".
Hồng Ngọc nghe vậy, tin là thực, đợi Bảo Thoa đi xa, liền kéo tay Trụy Nhi lại bảo:
Thôi hỏng rồi! Cô Lâm núp ở trong này, nhất định nghe thấy những câu chuyện của
chúng ta.
Trụy Nhi nghe nói ngồi thừ ra một lúc, Hồng Ngọc lại hỏi: