HỒNG LÂU MỘNG - Trang 372

Hồi 30.

Bảo Thoa mượn cái quạt, nói cạnh cả hai bên;

Linh Quan vạch chữ “Tường”, làm ngây người ngoài cuộc.


Đại Ngọc từ hôm cãi nhau với Bảo Ngọc, trong bụng hối hận, nhưng không lẽ tự mình
đến làm lành trước, vì thế ngày đêm buồn rầu, bâng khuâng như mất cái gì, Tử Quyên
đoán biết tâm lý ấy, liền khuyên nhủ:
Việc hôm nọ là tự cô nóng nảy quá. Người khác không biết rõ tính nết cậu Bảo, chứ
chúng ta lẽ nào lại cũng không biết hay sao? Chỉ vì viên ngọc, đến nỗi cãi nhau mấy lần
rồi.
Đại Ngọc gắt:
Thôi! Mày lại đến đây bới móc tội của ta hộ người à? Thế nào là ta nóng nảy? Tử Quyên
cười nói:
Tự nhiên vô cớ, sao cô lại cắt cái dây đeo ngọc đi? Thế chả phải lỗi cậu Bảo chỉ có ba
phần, mà lỗi cô những bảy phần hay sao? Tôi xem ngày thường cậu ấy đối với cô rất tốt,
chỉ vì cô khó tính thường vặn vẹo cậu ấy, nên đến nỗi vậy.
Đại Ngọc muốn nói lại, chợt ngoài sân có tiếng gọi cửa, Tử Quyên lắng tai nghe, cười
nói: Thôi tiếng cậu Bảo rồi, chắc lại đến xin lỗi đấy.
Đại Ngọc bảo không được mở cửa. Tử Quyên nói: Cô lại không phải rồi. Trời nóng nực
thế này, không mở cửa, để cậu ấy đứng bêu mãi ngoài nắng thì chịu thế nào được? Nói
xong liền ra mở cửa, thì quả là Bảo Ngọc. Tử Quyên vừa mời vào vừa cười nói:
Tôi cứ tưởng là cậu không thèm đến nhà này nữa, ai ngờ bây giờ lại đến. Bảo Ngọc cười
nói:
Việc bé mà các chị lại cứ xé ra to, ngại gì mà ta chẳng đến? Ta có chết chăng nữa, hồn ta
một ngày ít ra cũng đến đây trăm lần! Thế nào? Cô em đã khỏe hẳn chưa?
Người khỏe đấy, nhưng bụng vẫn bực tức khó chịu.
Ta biết rồi, việc gì mà phải bực tức!
Bảo Ngọc cười đi vào, thấy Đại Ngọc đương ngồi trên giường khóc.
Đại Ngọc trước vẫn không khóc. Từ lúc thấy Bảo Ngọc đến, trong bụng đâm ra thương
cảm, không thể cầm được nước mắt. Bảo Ngọc đến gần giường cười nói:
Em ơi! Người đã khá chưa?
Đại Ngọc chỉ gạt nước mắt, không trả lời.
Bảo Ngọc liền ngồi ghé vào cạnh giường cười nói:
Anh vẫn biết rằng em không giận anh, nhưng nếu anh không đến, người ta thấy thế, sẽ
cho anh em ta lại cãi nhau. Nếu phải chờ họ đến khuyên giải thì chẳng hóa ra anh em ta
không có tình thân mật hay sao? Chi bằng, ngay bây giờ em muốn đánh, muốn mắng anh
thế nào tùy em, nhưng chỉ thiết tha xin em đừng lờ anh đi thôi.
Nói xong lại gọi "em ơi" mấy tiếng.
Trong bụng Đại Ngọc vẫn định bỏ lờ Bảo Ngọc đi, nhưng bấy giờ nghe thấy câu: "Nếu để
người ngoài biết là chúng ta cãi nhau thì chẳng hóa ra anh em ta không có tình thân mật"
mới thấy rõ mình với Bảo Ngọc thân hơn người khác. Vì thế Đại Ngọc không nhịn được,
liền khóc:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.