HỒNG LÂU MỘNG - Trang 431


Tiết phu nhân vội đỡ Bảo Ngọc nằm xuống và hỏi:
Muốn dùng cái gì, thì cứ bảo dì.
Bảo Ngọc cười nói: Vâng, hễ cháu cần cái gì, sẽ sang thưa với dì. Vương phu nhân lại
hỏi:
Con muốn ăn gì, mẹ cho người mang sang.
Bảo Ngọc cười nói: Con chẳng muốn ăn gì, chỉ thích ăn thứ canh lá sen và ngó sen lần
trước đã làm, xem chừng ngon hơn cả.
Phượng Thư đứng ngoài cười nói:
Cả nhà nghe đấy! Những thức chú ấy thích ăn không lấy gì làm quí trọng lắm, chỉ phải
tốn công sai bảo nấu nướng thôi. Thế mà chú ấy lại cứ thích ăn những thứ ấy.
Giả mẫu liền giục đi làm ngay. Phượng Thư cười nói:
Xin bà đừng vội, để cháu nghĩ xem, không biết những cái khuôn ấy ai giữ. Rồi quay lại
bảo bà già đi hỏi nhà bếp. Bà già đi một lúc về trình:
Nhà bếp nói: “Đã mang nộp cả lên nhà trên rồi”.
Phượng Thư nghĩ một lúc rồi nói: Tôi cũng nhớ họ đã nộp cả lên rồi, không biết lại giao
cho ai giữ? Có thể là đã giao cho phòng trà.
Khi hỏi thì phòng trà cũng không giữ. Cuối cùng lại là người giữ đồ vàng bạc đưa đến.
Tiết phu nhân cầm lấy xem, thì ra cái hộp nhỏ, trong đựng bốn cái khuôn bằng bạc, dài độ
hơn một thước, rộng độ một tấc, trên mặt đục những lỗ xấp xỉ như hạt đậu, giống hình
hoa cúc, hoa mai, hoặc như tua sen, củ ấu. Tất cả có tới ba bốn mươi thứ rất là tinh xảo.
Tiết phu nhân ngoảnh lại phía Giả mẫu và Vương phu nhân cười nói:
Bên phủ nhà cái gì cũng đẹp tột bậc, ăn một bát canh mà cũng dùng đến những thứ này.
Nếu không nói ra, có lẽ tôi trông cũng không hiểu thứ này dùng để làm gì.
Phượng Thư cướp lời nói ngay:
Cô không biết, đó là đồ sắm sửa để dâng thức ăn lên Quý phi năm trước đấy. Họ nghĩ ra
lối này, nhưng không biết in trên mặt thế nào, đành phải mượn mùi thơm mát của lá sen,
kỳ thực toàn nhờ chất canh ngon cả. Tôi ăn chẳng thấy thú vị gì. Nhưng đã ai được ăn
luôn món này? Chỉ làm có lần ấy thôi, không biết tại sao hôm nay chú Bảo lại nhớ đến.
Nói xong, Phượng Thư cầm lấy hộp ấy đưa cho một bà già dặn bảo nhà bếp lập tức bắt
mấy con gà, lại thêm đồ gia vị, nấu mười bát canh mang lên.
Vượng phu nhân nói: Sao làm nhiều thế? Phượng Thư cười nói:
Vì thứ này ngày thường không hay làm, bây giờ chú Bảo đã nhắc đến, mà chỉ làm cho
một mình chú ấy ăn, không mời cụ, bà dì và mẹ, thì không tiện. Chi bằng nhân tiện làm
cho cả nhà ăn, cháu cũng nhờ đấy được nếm món ăn mới lạ.
Giả mẫu cười nói:
Con khỉ này, mày khéo lắm! Mang tiền công ra để lấy lòng người ta. Câu ấy làm cho cả
nhà cười ầm lên.
Phượng Thư vội cười nói:
Không can gì, bữa tiệc nhỏ này cháu xin thết. Rồi quay lại bảo bà già xuống dặn nhà bếp:
Phải làm cho thật ngon, rồi lĩnh tiền ở sổ chi của ta. Bà già vâng lời đi ngay.
Bảo Thoa đứng một bên cười nói: Tôi đến đây đã mấy năm nay, để ý xem xét, thì chị Hai
dù khéo đến đâu, cũng còn kém cụ nhiều.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.