HỒNG LÂU MỘNG - Trang 482

Bảo Thoa cười nói: Tôi cũng cố gắng làm một bài, nhưng chưa chắc đã hay, hãy viết ra
đây làm trò cười thôi.
Nói xong, viết ra cho mọi người xem.
Chén mời dưới bóng quế đồng,
Trùng dương khao hát, khắp vùng Trường An,
Trên đường nào thấy dọc ngang,
Khen chê chỉ thấy đen vàng trông ra.
Mới xem bốn câu trên này, mọi người khen tuyệt. Bảo Ngọc nói:
Mắng một cách đau đớn thật. Thơ tôi đáng đốt đi thôi. Rồi đến bốn câu dưới:
Rửa tanh rượu với cúc xoa,
Muốn phòng chứng lạnh thì ta thêm gừng,
Vò dốc cạn mùi còn chăng?
Bến trăng kia những lúa lừng mùi thơm.
Phiên âm
Quế ải đồng âm toạ cử trường,
Trường An tiên khẩu phán trùng dương.
Nhãn tiền đạo lộ vô kinh vĩ,
Bì lý xuân thu không hắc hoàng!
Tửu vị địch tinh hoàn dụng cúc,
Tính phòng tích lãnh định tu khương.
Vu kim lạc phủ thành hà ích?
Nguyệt phố không dư hoà thử hương.
Dịch thơ
Chén mời dưới bóng quế đồng,
Trùng dương khao hát, khắp vùng Trường An,
Trên đường nào thấy dọc ngang,
Khen chê chỉ thấy đen vàng trông ra.
Rửa tanh rượu với cúc xoa,
Muốn phòng chứng lạnh thì ta thêm gừng,
Vò dốc cạn mùi còn chăng?
Bến trăng kia những lúa lừng mùi thơm.
Mọi người xem xong, đều nói: Đây mới là một bài thơ ăn cua tuyệt diệu! Đề mục nhỏ mà
ngụ ý lớn, thực là bực đại tài. Nhưng có điều gì mỉa mai người đời ác quá.
Lúc đó thấy Bình Nhi lại chạy vào vườn, không biết có việc gì.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.