HỒNG LÂU MỘNG - Trang 52

đông sang xuân sẽ thu xếp lại.
Bảo Ngọc nói: Thưa bà, để cháu ngủ cái giường ở bên ngoài buồng Bích Sa thì hơn, việc
gì phải đến ngủ gần bà, làm bà không được yên tĩnh.
Giả mẫu nghĩ một lúc, nói: Thôi cũng được.
Mỗi người có một vú già và một a hoàn phục dịch, còn thì ở cả bên ngoài trực đêm. Hy
Phượng đã sai người mang cỗ màn màu cánh sen, chăn gấm và đệm đoạn đến.
Đại Ngọc chỉ mang có hai người theo hầu: vú nuôi họ Vương và con bé mười tuổi tên là
Tuyết Nhạn. Giả mẫu thấy Tuyết Nhạn bé quá, vú Vương già quá, sợ Đại Ngọc không
vừa ý mới cho thêm một a hoàn hạng nhì của mình tên là Tử Quyên, cũng như chị em
Nghênh Xuân, trừ vú nuôi ra, mỗi người có bốn bà già giúp việc. Ngoài hai a hoàn theo
hầu bên cạnh để trông nom trâm, vòng, tắm rửa, còn bốn, năm người quét dọn và sai vặt.
Vú Vương cùng Tử Quyên hầu Đại Ngọc phía trong buồng Bích Sa, Vú Lý nuôi Bảo
Ngọc cùng a hoàn lớn là Tập Nhân hầu Bảo Ngọc ở bên ngoài.
Nguyên Tập Nhân là người hầu của Giả mẫu, tên là Trân Châu. Giả mẫu vì quá yêu Bảo
Ngọc, sợ những người hầu khác không được vừa ý, thấy Tập Nhân hiền lành, làm việc
chăm chỉ, mới cho sang hầu Bảo Ngọc. Bảo Ngọc biết Tập Nhân họ Hoa, lại từng nghe

cổ nhân có câu thơ: “Hoa khí Tập Nhân”

46

, mới trình Giả mẫu cho đổi tên là Tập Nhân.

Tập Nhân xưa nay vốn có tính ngây thơ. Khi hầu Giả mẫu, thì trong bụng chỉ biết Giả
mẫu; đến nay sang hầu Bảo Ngọc, lại chỉ biết có Bảo Ngọc. Vì tính tình Bảo Ngọc ngang
trái, mỗi khi Tập Nhân can gián, thấy Bảo Ngọc không nghe, trong bụng rất lo lắng. Tối
hôm ấy, Bảo Ngọc và vú Lý đã ngủ rồi, Đại Ngọc và Tử Quyên ở trong buồng hãy còn
thức, Tập Nhân cởi trang sức ra, khe khẽ đi vào, cười hỏi:
Cô sao chưa đi ngủ?
Đại Ngọc vội cười nói: Mời chị ngồi.
Tập Nhân ngồi ghé bên giường. Tử Quyên cười nói: Cô tôi đang buồn rầu, gạt nước mắt
nói: “Hôm nay mới đến đã làm anh ấy phát cáu lên. Nếu đập vỡ viên ngọc, há chẳng phải
là lỗi ở ta sao?” Tôi khuyên giải mãi mới thôi.
Tập Nhân nói: Cô đừng vội như thế, sau này còn nhiều việc kỳ quặc đáng buồn cười hơn
nữa kia. Nếu vì việc này mà cô để tâm thì có lẽ sau không bao giờ hết buồn đâu. Thôi xin
cô đừng nghĩ nhiều quá!
Đại Ngọc nói: Chị nói tôi xin nhớ. Nhưng không biết viên ngọc đó lai lịch như thế nào
mà có cả chữ nữa.
Tập Nhân nói: Cả nhà chẳng ai biết rõ lai lịch cả. Nghe đâu khi mới đẻ, trong mồm cậu
ấy đã ngậm viên ngọc và bên trên có lỗ đeo. Để tôi lấy ra cho cô xem.
Đại Ngọc vội ngăn lại: Thôi! Đêm khuya rồi, mai lấy xem cũng chưa muộn. Hai người
nói chuyện một lúc mới đi ngủ.
Sáng sớm hôm sau Đại Ngọc thức dậy, vào thăm Giả mẫu rồi sang nhà Vương phu nhân.
Gặp lúc Vương phu nhân cùng Hy Phượng đang bóc thư ở Kim Lăng gởi sang, lại có hai
bà già của anh và chị dâu Vương phu nhân sai đến. Đại Ngọc tuy không biết đầu đuôi câu
chuyện, nhưng bọn Thám Xuân thì đều biết là con nhà dì tên gọi Tiết Bàn ở Kim Lăng,
cậy giàu cậy thế đánh chết người, việc này đã đưa lên phủ Ứng Thiên, đến nay em Vương
phu nhân là Vương Tử Đằng mới biết tin, sai người sang báo, ý muốn gọi Tiết Bàn vào
Kinh.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.