Hiện giờ họ Vương được thăng quan ra ngoài biên rồi, nhưng chắc thế nào bà ấy cũng
còn nhớ chúng ta. Tại sao anh không chịu đến thăm? May ra bà ấy nghĩ đến người cũ,
giúp đỡ ít nhiều cũng chưa biết chừng. Chỉ cốt họ có lòng tốt, nhổ ra một sợi lông măng
còn to hơn cái lưng chúng ta.
Vợ Cẩu Nhi nói theo:
Bà nói phải đấy. Nhưng anh ấy với tôi người ngợm thế này thì làm sao đến nhà người ta
được. Chỉ sợ người gác cửa không cho vào thôi.
Cẩu Nhi vốn nặng lòng danh lợi, vừa nghe mẹ vợ nói, trong lòng đã ngứa ngáy, sau lại
nghe vợ nói liền cười bảo:
Bà nói phải đấy. Ngày trước đã có lần bà đến thăm bà ấy, thế thì ngày mai bà nên đi một
chuyến nữa, nghe ngóng xem sao?
Già Lưu nói:
Chao ôi, người ta thường nói: “Cửa nhà quan sâu như bể”. Ta là cái thá gì, lại không quen
biết ai, thì đi cũng uổng công thôi.
Cẩu Nhi nói:
Không sao, tôi sẽ bảo cách. Bà dắt cháu Bản đi. Trước hết bà tìm đến Chu Thụy là người
hầu bà Vương lúc mới về nhà chồng. Gặp được ông ấy, ta sẽ có phần chắc đấy. Ngày
trước, cha tôi có giúp ông ấy một việc, từ đấy hai bên đi lại rất tử tế với nhau.
Già Lưu nói:
Tôi hiểu rồi. Nhưng lâu nay mình không đến thăm, không biết người ta thế nào, thành ra
cũng khó nói. Anh là đàn ông, ăn nói lỗ mãng, cố nhiên không nên đến. Vợ anh còn non
trẻ cũng không nên xông xáo. Thôi, để gái già này đành giơ mặt hứng lấy việc vậy. Nếu
được may mắn thì cả nhà cũng có lợi đấy.
Chiều hôm ấy bàn định xong, hôm sau, trời chưa sáng rõ, già Lưu đã dậy rửa mặt, chải
đầu, rồi dặn cháu Bản mấy câu. Đứa bé mới năm, sáu tuổi, nghe nói được ra tỉnh chơi,
mừng tíu lên, bảo gì cũng vâng.
Già Lưu dắt thằng Bản vào thành. Khi đến phố Ninh–Vinh, cạnh con sư tử đá ở trước cửa
phủ Vinh, thấy chật ních những ngựa và kiệu. Già Lưu đứng lại, phủi quần áo, dặn cháu
Bản mấy câu rồi chạy đến chỗ cửa nách. Thấy mấy người đương ngồi trên ghế lớn, ưỡn
ngực, phưỡn bụng, khoa chân múa tay, nói chuyện ba hoa, già Lưu rón rén lại chào:
Lạy các ông ạ!
Mọi người ngắm nghía một lúc rồi hỏi: Ở đâu đến đây?
Già Lưu cười đáp: Tôi cần hỏi ông Chu là người theo hầu Vương phu nhân, nhờ ông mời
ra hộ.
Không ai thèm để ý đến. Một lúc lâu họ mới trả lời: Hãy lại góc tường thật xa đằng kia
mà chờ. Chốc nữa trong nhà sẽ có người ra.
Trong bọn, có một người lớn tuổi, nói: Đừng làm người ta nhỡ việc.
Rồi ngoảnh lại bảo già Lưu: Ông Chu đi sang bên Nam rồi. Nhà ở phía sau, chỉ có bà ấy
ở nhà thôi. Mụ đi vòng ra cửa sau mà vào.
Già Lưu cảm ơn, dắt cháu Bản đi vòng ra cửa sau. Thấy trước cửa có nhiều gánh hàng
bán thức ăn, bán đồ chơi, lại có mấy chục đứa trẻ đang đùa nghịch ầm ỹ, già Lưu níu lấy
một đứa hỏi:
Hỏi cậu một tí, bà Chu có nhà không?