HỒNG NHAN LOẠN - Trang 110

nào lại nhìn ra gương mặt lãnh lẽo không chút biểu cảm của thiếu niên được
chứ.

Quản Tu Văn theo quản gia vào tiền viện, chái đông tiền viện khác với

hồ sen ở chái tây, nơi này là một vườn mai. Bước vào mai viện thật có cảm
giác tạo vật đất trời.

Trong thế giới lấp lánh ánh bạc, vô vàn điểm hồng tươi hút lấy ánh mắt,

cánh mai đỏ thẳm nổi bật trên nền tuyết trắng, trên cành, trên cả bàn tay nha
hoàn. Tuyết đọng đầu cành, nụ mai li ti lấp ló trong tuyết trắng, thật là bạch
lí thấu hồng, đẹp không bút mực nào tả xiết, văn chương kim cổ cũng vì
những khi hồng bạch tương gian này mà hiển lộ biết bao tình thơ ý họa.
Hương mai đưa ngan ngát, hương rượu thanh thanh thoáng qua, hai thứ
hương quyện lấy nhau, mê mẩn đoạt hồn, lại gần đã nghe hương thơm thấu
tận tâm can.

Bọn nha hoàn tay cầm kéo sắc len lỏi giữa những cội mai, nói cười râm

ran, thiếu chút nữa Quản Tu Văn còn tưởng mình lạc vào chốn tiên cảnh.

Bất giác nở nụ cười, hắn nhìn về phía trong rừng mai, đột nhiên cảm thấy

nghẹn thở.

Áo trắng như tuyết, vạt hồng như mai, tóc đen óng ả như lụa mềm, chân

mày thanh thanh như dáng núi xa, ánh mắt như ánh sao đêm lấp lánh, dung
mạo tựa mai hoa trong giá lạnh, nước da thanh khiết hơn bạch tuyết, nét
cười dịu dàng như nước chảy, quả thật phong tình vạn chủng.

Lòng không kìm được, bước chân ngưng lại giữa chừng, hắn ngưng thần

dõi theo mỹ cảnh bày trước mắt. Đến tận khi thấy nữ tử kia mỉm cười vẫy
tay gọi mình, hắn mới từ từ định thần, thu lại ánh mắt, chậm rãi bước lại
gần, ghé tới bên bàn, khom mình hành lễ: “Phu nhân!”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.