HỒNG NHAN LOẠN - Trang 112

tiếng động, chỉ còn tiếng nói cười văng vẳng giữa rừng mai và mùi hương
thoang thoảng quẩn quanh bên cánh mũi.

Quy Vãn bản tính tiêu sái tự nhiên, nhận ra không khí đang có vẻ chùng

xuống lạnh băng, liền ung dung nở nụ cười: “Trạng nguyên gia, sao lại nín
thinh rồi? Lẽ nào mai hoa tửu hương nồng nàn đã câu dẫn thần hồn ngươi
rồi sao?” Từ khi Lâu Triệt nói Quản Tu Văn nhất định đậu cao, mỗi khi
muốn châm chọc Quy Vãn đều dùng ba chữ “Trạng nguyên gia” để gọi hắn.

Nghe nàng gọi vậy, thiếu niên kia lộ ra biểu cảm ngu ngơ thẹn thùng,

thấy Quy Vãn đang ngó nghiêng, bật ra nụ cười tinh quái, lòng hắn thất
kinh, buột miệng: “Đâu có!”

Mỗi lần thấy hắn ngượng ngùng vì bị gọi là Trạng nguyên gia, Quy Vãn

lại bật cười, không khí trong mai viên ấm áp chan hòa, vui vẻ an lành.

Giữa lúc hai người đang vui vẻ chuyện trò, quản gia hớt hải chạy từ

ngoài vào, nhìn biểu cảm có chút kích động của lão quản gia, Quy Vãn
nghiêm mặt trông lão lại gần.

Quản gia khẽ khom người, trên tay hé ra một tấm thiệp mời vàng chói,

hổn hển bẩm báo: “Bẩm phu nhân, Hoàng hậu truyền người gấp.”

Cau mày đỡ tấm thiệp mời, trên thiệp nguệch ngoạc mấy chữ tựa hồ viết

trong lúc gấp gáp. Quy Vãn thất kinh, Hoàng hậu tính tình cẩn trọng trước
sau, chữ viết ra đoan chính tú lệ như chính con người nàng, đến giờ thiệp
mời vài chữ viết láu, không lẽ đã xảy ra chuyện gì rồi sao?

Quy Vãn bật dậy, lập tức truyền lệnh: “Chuẩn bị xe, ta tới cung Hoàng

hậu.” Quay đầu nhìn thiếu niên sau lưng bằng vẻ mặt xin lỗi, nàng gấp gáp
ra ngoài.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.