HỒNG NHAN LOẠN - Trang 116

Mơ hồ cảm thấy không ổn, Quy Vãn đứng lên, tiến nhanh về phía Hoàng

hậu, dịu giọng hỏi: “Hoàng hậu, giờ người tính làm gì tiếp?”

“Ta muốn giết Huỳnh phi.” Hoàng hậu hé ra một nụ cười mang theo

niềm mất mát, đau thương. “Không phải vì ta ghen tỵ, ta sẽ đi theo Huỳnh
phi, ta chỉ muốn Hoàng thượng tỉnh táo lại, anh minh xử trí chuyện triều
chính.”

Nghe vậy, Quy Vãn khiếp sợ không nói nên lời, sực nhớ ra chuyện gì,

nàng khe khẽ nói: “Không được đâu, người sao đấu lại được họ.”

Hoàng hậu nghiêng đầu liếc mắt nhìn Quy Vãn một cái, bộ dáng như thể

đã tỏ tường. Ánh mắt ấy khiến Quy Vãn có chút hoảng hốt, Hoàng hậu cười
nhạt: “Ngươi muốn nói tới Lâu Thừa tướng sao?”

Quy Vãn kinh ngạc ngây người, không biết phải phản ứng ra sao, Hoàng

Hậu lại hỏi: “Ngươi nghĩ ta không hay biết gì sao? Từ lần đầu tiên gặp
Huỳnh phi, ta đã nhận ra ả ta đâu có thương yêu gì Hoàng thượng. Ta cũng
là nữ nhân mà, ta có thứ trực giác này. Ta không thể tiếp tục khoan dung
được nữa, ta muốn bảo vệ Hoàng thượng.”

Quy Vãn chau mày, muốn khuyên nhủ Hoàng hậu lại không biết nên

khuyên nhủ ra sao. Hoàng hậu đã quyết tuyệt đến vậy, không còn đường để
thương lượng nữa rồi.

Nữ nhân đến khi cuồng điên sẽ như vậy sao? Ngay cả mẫu nghi thiên hạ

cũng không ngoại lệ sao?

Nhận ra ánh mắt không đồng tình của Quy Vãn, Hoàng hậu lấy lại sắc

diện ung dung, mang theo ánh mắt khẩn cầu quỳ xuống trước mặt Quy Vãn.
Quy Vãn hốt hoảng đang định nâng Hoàng hậu dậy thì Hoàng hậu đã lên
tiếng: “Quy Vãn, phu quân của ngươi và ta cùng yêu chung một nữ nhân,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.