HỒNG NHAN LOẠN - Trang 117

ngươi hiểu thấu tâm tư của ta mà, phải không? Ta cầu xin ngươi một
chuyện, nhi tử của ta mới có hai tuổi, van cầu ngươi, nếu có chuyện không
hay xảy ra với ta, xin ngươi từ nay về sau hãy giúp ta chiếu cố nó, hậu
thuẫn cho nó. Phụ thân ta tuổi cao sức yếu rồi, nhờ ngươi thay ta bảo hộ cho
người. Van cầu ngươi, cầu xin ngươi hãy đáp ứng ta.” Hoàng hậu dập đầu
ba lạy cầu xin nàng.

Quy Vãn ngơ ngác giữa đương trường, hơi nóng rần rật lan tỏa trên mặt,

nàng bất giác đưa tay chạm vào, là nước mắt. Lệ châu bất tri bất giác chảy
dài trên má, nàng nâng Hoàng hậu dậy, nhẹ giọng hỏi: “Vậy có đáng
không?”

Hoàng hậu mỉm cười, không một lời đáp, nụ cười ấy sao mà thê thương

đến thế, mang theo một vẻ mỹ lệ đến tuyệt vọng khiến người ta không đành
lòng cự tuyệt lời khẩn cầu của nàng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.