HỒNG NHAN LOẠN - Trang 147

15

Một đêm nọ

Đầu đau quá, một cơn đau buốt như kim đâm từ tứ chi xông thẳng lên tận

óc, mí mắt chậm rãi mở ra, một mảnh xuân sắc dạt dào lọt vào tầm mắt,
xanh non mơn mởn, ý xuân mỏng manh, hương vị tự nhiên thanh thuần
thấm sâu tận tâm phế. Nơi này là sơn cốc sao? Quy Vãn nghi hoặc, trông ra
bốn bề, tìm kiếm bóng dáng Lâm Thụy Ân.

Đảo mắt vài vòng vẫn chưa thấy bóng dáng Lâm Thụy Ân đâu, Quy Vãn

có phần hốt hoảng, bàn tay chống xuống định dựng thân mình đứng lên,
một trận choáng váng xộc tới, xây xẩm mặt mày, tay chân mềm nhũn,
không gượng dậy nổi. Không còn sức lực, nàng đành dựa mình lên một gờ
đá, dần dần điều chỉnh nhịp thở, nhắm mắt, trấn định lại nỗi hoảng loạn
trong lòng.

“Nàng tỉnh rồi sao?” Thanh âm lạnh băng phảng phất sự quan tâm khó

nhận biết truyền tới bên tai Quy Vãn.

Quay đầu lại, đã thấy Lâm Thụy Ân đang tiến lại gần, nhìn kỹ đối

phương một lượt, Quy Vãn nhịn không được bật cười thành tiếng. Lăn dọc
từ triền núi xuống, quần áo đại khái đã không còn lành lặn mà rách nát tả
tơi, vị Tướng quân thường ngày lãnh mạc như băng sương giờ lại mặc một
bộ quân phục như vậy, thật nói không hết lời quái dị và ngao ngán.

Nhận ra sắc mặt khác thường của Lâm Thụy Ân, Quy Vãn thu lại nụ

cười, yên lặng nhìn hắn.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.