HỒNG NHAN LOẠN - Trang 148

Mặt hiện ra một chút biểu cảm khó xử, Lâm Thụy Ân đem miếng thịt

ngựa mới xén lấy tới, đặt trên một tảng đá rồi ngồi xuống bên cạnh, nhìn
thẳng Quy Vãn, thản nhiên nói: “Nàng hôn mê một ngày, ta đã đi vòng
quanh xem xét...” Lời bỗng ngừng lại, lông mày cau chặt, tựa hồ không biết
dùng từ ngữ ra sao. “...Cứ theo tình cảnh hiện tại, chúng ta không cách nào
lên được bên trên.”

Nghe vậy, sắc mặt Quy Vãn cũng ảm đạm theo, lại nhớ tới bản thân vừa

rồi không cách gì đứng dậy nổi, lòng dâng lên nỗi sợ hãi, liền hỏi: “Vừa rồi
sao thiếp không đứng dậy nổi, lẽ nào lúc rơi xuống cốc đã bị thương sao?”
Nghĩ đến đây, dẫu vẫn tiêu sái nhưng đã không còn cười được nữa.

Hiểu được lo lắng của nàng, Lâm Thụy Ân hé ra một nụ cười an ủi. Khóe

miệng vẽ nên một đường cong nhợt nhạt.

Gương mặt băng sương nhất thời dịu xuống vài phần: “Không cần lo

lắng, lúc rơi xuống núi nàng bị va chạm nhẹ thôi. Hơn nữa đã ngủ suốt một
ngày nên huyết khí không thuận, chờ chút nữa sẽ ổn lại.”

Lời nói của người này luôn có khả năng khiến người nghe cảm thấy an

tâm và tin tưởng, Quy Vãn xoa xoa cánh tay, chậm rãi ngồi dậy, quả nhiên
cảm thấy khá hơn lúc trước nhiều, khí lực đã hồi phục không ít. Tâm an
định lại, nàng mới ngẩng đầu nhìn Lâm Thụy Ân đang gom những cành củi
khô lại dựng lên một cái giá, có vẻ toan tính muốn nướng thịt ngựa. Đột
nhiên Quy Vãn biến sắc, hơi cao giọng kinh ngạc hỏi: “Vì sao ngài không
dùng tay trái?”

Lâm Thụy Ân dùng tay phải xếp củi, nghe tiếng Quy Vãn hỏi, không

ngừng tay, chỉ bình thản đáp: “Lúc ngã xuống bị thương một chút.” Giọng
điệu vẫn thật bình tĩnh như không có chuyện gì xảy ra.

Rất dễ bị người này lừa nha, Quy Vãn nghĩ thầm, nếu không nhìn thấy

một vết ố màu đỏ sậm thấp thoáng sau tay áo bên trái, hẳn nàng cũng tin

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.