HỒNG NHAN LOẠN - Trang 145

“Chuyện lạ?” Lâu Triệt nghe vậy, cúi đầu cười hai tiếng, tựa hồ có chút

tò mò: “Có sự gì lạ đây?”

“Vừa rồi đột nhiên có một nam một nữ xông tới dốc Phượng Tê, bị loạn

đảng vây công dữ dội.”

Lâu Triệt trước sau vẫn giữ nụ cười nhạn nhạt, trầm ngâm một chút, hỏi

tiếp: “Bọn họ là ai, vì sao bị vây hãm?”

“Đám loạn đảng tưởng nhầm cô gái kia là Huỳnh phi nương nương.” Tên

lính thành thật khai báo.

Mày kiếm khẽ chau. Lâu Triệt lẩm bẩm: “Nhận nhầm thành Huỳnh phi?

Rốt cuộc là ai đây?”

Tên lính nghe được tiếng thì thầm của Lâu Triệt, tựa hồ hiểu được nỗi

băn khoăn của Thừa tướng, lại tiếp lời: “Theo người có mặt ở chỗ đó kể lai,
nàng kia đẹp tựa thiên tiên, tuyệt không thua kém Huỳnh phi nương
nương.” Ban đầu tên lính còn tưởng đây cũng là kế sách của Lâu Thừa
Tướng, đến giờ xem ra không phải. Tên lính nơm nớp ngẩng đầu, bắt gặp
gương mặt ôn hòa như gió xuân của Thừa tướng biến sắc.

“Cô gái đó dáng vẻ thế nào? Có gì đặc biệt không?” Lời nói ẩn ước vẻ

căng thẳng, cảm giác có điều không lành đột nhiên dấy lên.

Tên lính thầm than thở, lẽ nào mỹ miều như thiên tiên còn chưa phải

điểm đặc biệt sao, đáng tiếc lời này không dám thốt khỏi miệng, chợt nhớ ra
chuyện gì, tên lính đáp: “Cô gái đó dùng một sợi dây cột tóc màu bạc.”

Lâu Triệt tức thời chấn kinh, lòng nhói lên đau đớn, lại hỏi: “Nàng thế

nào rồi? Có bị thương không?” Lời nói có phần run rẩy, mất hẳn sự điềm
tĩnh thường ngày.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.