HỒNG NHAN LOẠN - Trang 169

phu nhân đại nhân vì lẽ gì cũng nhất nhất lưu tâm chuyện Hoàng hậu như
vậy chứ?”

Lâu Triệt nín thinh, có cảm giác muốn nói không được, nhìn sắc mặt

trắng bệch của Quy Vãn, nói: “Cũng không phải ta cố tình muốn nhắm vào
Hoàng hậu, chuyện hôm nay đều do Hoàng hậu tự mình chuốc lấy thôi.”
Nặng nề nói xong, giọng nói cũng nhu hòa hơn một chút: “Quy Vãn, nàng
không cần quan tâm tới chuyện này nữa, cứ để ta xử lý.” Lâu Triệt đưa tay
vén lại mái tóc tản mát, giúp nàng kéo cao tấm chăn ấm, chỉ lo không khí
lạnh lẽo âm hiểm ở dốc Phượng Tê khiến thương thế của nàng nặng thêm.

“Không thể không lo được..” Quy Vãn nhẹ nhàng thở than giữa ánh mắt

kinh ngạc của Lâu Triệt.

Lâu Triệt nhíu mày, lòng kinh ngạc không thôi, không đợi chàng kịp lên

tiếng, Quy Vãn đã tiếp: “Phu quân đại nhân, chàng có muốn nghe thiếp kể
lại một câu chuyện cũ không?”

Biết nàng đang muốn kể lại một câu chuyện vô cùng quan trọng, Lâu

Triệt không nói gì, chỉ trầm mặc chờ đợi.

Quy Vãn chuyển tầm mắt, ngưng thần nhìn chiếc lư hương trên mặt bàn,

chậm rãi mở lời: “Hai mươi năm trước, thân mẫu của thiếp cũng là một mỹ
nhân nức tiếng gần xa, trời sinh bản tính cởi mở tự nhiên, còn thêm ba phần
cứng rắn chua ngoa...”

Lâu Triệt khẽ giật mình, nhớ lại lúc hai người thành thân thì phụ thân

Quy Vãn vừa mới từ quan ra đi, ngay cả hôn lễ con gái cũng không tham
dự, còn mẫu thân của nàng nghe nói đã theo hạc về cõi tiên từ mấy năm
trước, không hiểu vì sao giờ nàng đột nhiên nhắc tới thân thế mình, lẽ nào
trong lòng có điều gì khổ tâm? Chăm chú nhìn sắc mặt mơ màng mà nàng
để lộ ra, chàng định thần lắng nghe tiếp.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.