HỒNG NHAN LOẠN - Trang 170

“Lúc còn tuổi trẻ, mẫu thân từng đem lòng yêu thương một chàng thư

sinh, người không ngại gia tộc phản đối mà gả cho hắn, còn sinh hạ một cô
con gái. Có điều hai người sau này sống không hạnh phúc, mẫu thân rời bỏ
người đàn ông kia, gả về cho phụ thân thiếp.” Vài lời đơn giản tóm lược lại
cả cuộc đời một người phụ nữ, lời nói lộ ra ý vị thê lương. Nghe đến đây,
mi tâm Lâu Triệt chầm chậm nhíu chặt, mơ hồ đoán ra hàm ý trong câu
chuyện.

Quy Vãn ngừng lời, hé ra môt nụ cười khổ, nói tiếp: “Thiếp sống trong

phủ bao nhiêu năm chưa từng thấy mẫu thân có một ngày thực sự vui vẻ,
người trước sau luôn âu sầu trăm mối, chẳng bao giờ thấy mặt mũi giãn ra.
Mẫu thân rất thương yêu thiếp, có thể nói là hết sức cưng chiều, nhưng lại
thờ ơ hờ hững với đại ca, phụ thân thì ngược lại chỉ yêu thương ca ca,
không ưa thích thiếp. Mẫu thân thân thể yếu nhược, năm thiếp mười bốn
tuổi, mẫu thân bệnh nặng dai dẳng, dẫu phụ thân hết lòng cầu thầy cầu
thuốc bốn phương nhưng không cách nào xoay chuyển tình thế. Trước khi
mẫu thân qua đời rất muốn được gặp lại đứa con gái đã bị người bỏ rơi suốt
mười mấy năm , người đã dồn cả tình yêu thương vốn dành cho cô gái kia
cho thiếp, chỉ hy vọng về sau thiếp có thể thay người trả lại món nợ nhân
tình cho người tỷ tỷ vô duyên kia.” Nói tới đây, Quy Vãn ngả người xuống,
tựa hồ không muốn nói thêm gì nữa.

Lâu Triệt thất thần, đáp án đã quá rõ ràng rồi nhưng chàng vẫn cố gặng

hỏi: “Tỷ tỷ của nàng...”

Quy Vãn quay sang, đăm đăm nhìn Lâu Triệt, hờ hững hỏi: “Không phải

chàng đã đoán ra rồi sao? Hoàng hậu chính là người thiếp còn nợ ân tình.”
Trong ánh mắt tự nhiên tiêu sái hàm chứa một vẻ kiên quyết vững vàng
không hề dao động.

Trầm ngâm một lát, Lâu Triệt cũng không biết phải phản ứng thế nào,

chàng chỉ đưa mắt nhìn Quy Vãn, vẻ mặt đăm chiêu.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.