HỒNG NHAN LOẠN - Trang 171

Quy Vãn cười nhẹ một tiếng, đưa tay vén gọn mái tóc về một phía, lại

như thoải mái hỏi: “Phu quân đại nhân, thiếp phải làm sao bây giờ?”

Lâu Triệt chăm chú nhìn nàng có chút khó hiểu, một dự cảm xấu chợt

dâng trong lòng khiến chàng có chút phiền não, nhất thời nói không nên lời.

“Làm sao bây giờ?” Quy Vãn cười cười hỏi, chợt thấy buồn bã, “Thiếp

phải bảo vệ Hoàng hậu, chàng muốn chở che cho Huỳnh phi, có lẽ giờ đây
lập trường của hai ta đối địch nhau mất rồi.”

“Không thể nào.” Một lời quả quyết cắt đứt những suy đoán của nàng,

Lâu Triệt nghiêm giọng nói: “Đây vốn không phải vấn đề giữa hai ta.”
Phiền muộn, từng đợt phiền muộn dội vào đáy lòng, chàng chưa bao giờ
nghĩ tới cảnh có ngày chính miệng nàng nói ra hai tiếng “đối địch” này,
khiến tâm chàng nặng trĩu.

“Quy Vãn, người nhằm vào Hoàng hậu không phải là ta mà là Hoàng

thượng, là đấng quân vương của đất nước này, nàng có hiểu không?” Lâu
Triệt giải thích, lời nói lẫn lộn cả những bối rối không thể kể rõ.

Quy Vãn nhoẻn miệng cười, hiện rõ vẻ lưỡng lự, cuối cùng u sầu hỏi lại:

“Không có Huỳnh phi liệu Hoàng thượng có cần nhọc lòng làm vậy
không?”

Lâu Triệt im lặng, đáp án quá rõ ràng rồi, chàng không còn đường thoái

lui.

Thời gian lê thê kéo qua, còn trong doanh trướng tưởng chừng thời gian

đã đóng băng, đông cứng lại, mơ hồ một cảm giác dồn ép mãnh liệt lan tỏa
trong bầu không khí nặng nề.

“Quy Vãn à!” Lâu Triệt mở miệng, nhẹ nhàng gọi tên nàng, thanh âm dịu

dàng trầm thấp.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.