HỒNG NHAN LOẠN - Trang 186

“Người tinh mắt đâu chỉ có mình Hoàng tử Nỗ tộc, nhãn quang của Lâu
Thừa tướng chúng ta cũng vô cùng độc đáo đấy!”

Nghe được câu nói hàm chứa ẩn ý của y, chúng quan lắng tai nghe, hết

liếc mắt coi sắc mặt Thừa tướng lại trông sang vẻ mặt Đoan vương. Hai bên
đều không phải người có thể dễ động vào, đại thần khôn ngoan thức thời
đều hiểu tốt nhất nên im lặng.

Hoàng thượng ngự trên long ỷ tò mò không dứt, thấy quần thần nhìn

tranh rồi phản ứng không đồng nhất cũng muốn thưởng lãm, đáng tiếc bức
tranh ở quá xa, nhìn không rõ. Hoàng thượng liền ngoắc tay, bảo sứ thần
mang bức tranh lại gần, tỉ mỉ xem xét, nhất thời ngẩn ngơ, buột miệng hỏi:
“Đây không phải là… của Lâu khanh gia…” Lập tức ngậm miệng, liếc mắt
nhìn xuống người đứng đầu hàng bên trái.

Lâu Triệt mỉm cười như gió xuân, sắc mặt ôn hòa, xoay người nói với sứ

thần: “Phiền sứ giả Nỗ tộc để bức họa này lại, triều đình sẽ xem xét kỹ càng
và có lời đáp thích đáng cho các vị. Xin mời các vị nghỉ lại kinh thành vài
ngày.” Dứt lời liền vung tay, không để cho người ta có cơ hội trả lời và cự
tuyệt.

Sứ giả Nỗ tộc có chút kinh ngạc, nhất thời không biết nói gì, thấy thị vệ

gác điện tiến lại đỡ lấy bức tranh, y do dự một chút, cuối cùng vừa cuộn
tranh lại vừa nói: “Bức họa này là vật báu của Hoàng tử chúng ta… Hoàng
tử có lệnh tranh này là vật bất khả ly thân, nếu Khải Lăng quốc cần dựa vào
bức họa này để tìm người thì có thể cho họa sư tới sao chép lại vài bức.”
Nói xong, liền cẩn trọng cất tranh lại trong rương.

Đoan vương nhịn không được bật cười thành tiếng, tựa hồ tâm tình vô

cùng vui vẻ: “Quý Hoàng tử đúng là người có lòng nha!” Dứt lời ánh mắt
đã liếc về phía Lâu Triệt.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.