HỒNG NHAN LOẠN - Trang 194

Quy Vãn mím chặt môi, không thốt được nửa lời, lại nhớ tới tình cảnh

trong doanh trướng hôm đó cùng Lâu Triệt, lòng dội lên một vị chua chát.
Nàng không muốn phải đối địch với chàng, trên chính trường chàng đã phải
đối phó với biết bao kẻ thù đáng sợ, nếu phải đối địch với chàng ngay cả
trên phương diện tình cảm, nàng thật lòng vô cùng khó xử và sầu não…
Như sực nhớ ra điều gì, Quy Vãn ngạc nhiên hỏi: “Ca ca, làm sao huynh
biết được thân phận thật của Hoàng hậu?”

“Trước lúc lâm chung, là mẫu thân nói cho huynh.” Gương mặt Dư Ngôn

Hòa ánh lên vẻ chua xót.

“Ca ca!” Quy Vãn hơi cao giọng, nàng đăm đăm nhìn gương mặt tự

nhiên chất phác trước mặt mình, nhắc nhở: “Thiên hạ là thiên hạ của nam
nhân, hậu cung là hậu cung của nữ nhân. Đây không phải vấn đề huynh có
thể can thiệp vào đâu.”

“Trước kia hậu cung và triều đình tiến chung một đường, thở chung một

nhịp; đến giờ uy thế của Huỳnh phi không ai sánh kịp, liệu địa vị của Hoàng
hậu có thể giữ được bao lâu nữa, một năm, hai năm… hay là mười năm?”

Quy Vãn im lặng, bần thần nhìn người trước mắt, cảm thấy cõi lòng nặng

trĩu. Nàng trầm mặc hồi lâu, cuối cùng vẫn do dự, rốt cuộc phải lựa chọn ra
sao? Bất luận nàng lựa chọn bên nào cũng là không đúng, chọn ai cũng đều
phải hối hận, muốn làm suy yếu thế lực của Huỳnh phi là chuyện chẳng dễ
dàng gì, Lâu Triệt rồi sẽ ra sao? Từng tầng từng tầng nghi vấn dồn lên trong
lòng, khiến nàng hoảng loạn.

Nhận ra do dự của nàng, Dư Ngôn Hòa lấy trong tay áo ra một mảnh

giấy nhỏ, mở ra đặt trước mặt Quy Vãn. Quy Vãn nhận lấy, liếc mắt nhìn
qua những dòng chữ trên giấy, bút tích đẹp đẽ hơn người kia rõ ràng do đích
tay Hoàng hậu thảo ra. Mặt chữ đỏ thẫm, là một phong huyết thư, trên mặt
giấy nho nhỏ ấy, người viết: “Bảo giang san, bảo hoàng nhi, bảo quốc

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.