HỒNG NHAN LOẠN - Trang 195

trượng” (Bảo toàn giang sơn, bảo vệ hoàng nhi, bảo hộ quốc trượng). Từng
nét từng nét bày tỏ tâm can, mỗi lời mỗi chữ xúc động chân tình, nét bút run
rẩy khắc khoải niềm đau của Hoàng hậu.

Lòng kìm không đặng, trong óc nàng hiện lên nụ cười thê diễm của

Hoàng hậu, cảnh tượng Hoàng hậu quỳ gối trước mặt nàng, nét thê lương
ảm đạm khi Hoàng hậu nhỏ lệ thỉnh cầu nàng bảo hộ cho nhi tử tuổi nhỏ và
phụ thân già cả của người, sự rắn rỏi kiên định khi người mỉm cười nói phải
bảo toàn giang sơn gấm vóc này; nghĩ đi nghĩ lại, lòng càng xót xa. Quy
Vãn cười khổ không thôi, giờ đây sao có thể bỏ mặc tỷ tỷ của mình rơi lệ nỉ
non trong thâm cung chứ?

“Đây là thư Hoàng hậu gửi ra khỏi cung trước khi tới chùa Hộ Quốc, tới

tay huynh được một tháng rồi. Mấy hôm trước trong cung vất vả lắm mới
truyền thêm một mảnh giấy ra, muội xem đi, xem rồi tự mình quyết định
phải làm sao.” Giữa lúc Quy Vãn đang trầm ngâm, Dư Ngôn Hòa lại lấy ra
một mảnh giấy nhỏ bằng tờ giấy trước, đưa tới cho nàng.

Lòng dậy lên thứ cảm giác không dám tiếp nhận, một mảnh thư nho nhỏ

như vậy lại nặng nề đến thế. Trầm ngâm một lát, cuối cùng Quy Vãn vẫn
đưa tay nhận lấy. Vừa lật ra xem, bên trong chỉ đề nửa bài thơ: “Xuân
phong tự hận vô tình thủy, xuy đắc đông lưu cánh nhật tây

(*)

.”

(*) Trích từ bài “Vãng niên túc qua bộ mộng trung đắc tiểu thi lục kỳ dân sư” của Tô Đông Pha,

tạm dịch nghĩa: Gió xuân tự hận nước vô tình, thổi tới phía đông lại một mực chảy tây.

Đặt hai tờ giấy ở cạnh nhau, Quy Vãn thoáng chốc không nói nên lời, vò

nát hai tờ giấy, nàng ngẩng đầu nhìn Dư Ngôn Hòa, hỏi: “Ca ca, huynh đã
quyết định rồi sao?”

Không đáp lời, Dư Ngôn Hòa chỉ bình tĩnh nhìn thẳng vào mắt nàng,

trong mắt ánh lên một mảnh ôn nhu.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.