HỒNG NHAN LOẠN - Trang 197

***

Tiễn ca ca rời đi, Quy Vãn một mình tĩnh tọa trong thư phòng, bốn bề

cảnh sắc vắng lặng, nàng chợt cảm thấy một nỗi hiu quạnh và cô độc xưa
nay chưa từng thấy. Một chuyến thăm của ca ca khiến cho vấn đề luôn
muốn trốn tránh trước giờ thành ra không thể tránh được nữa, tương lai mịt
mờ, nàng không thể nhận ra sau này rồi sẽ ra sao.

Còn đang trầm ngâm chợt một trận ồn ào xao động truyền tới trong

phòng, nàng đứng lên, mở cửa, vừa muốn cất tiếng hỏi chuyện gì đã thấy
Lâu Triệt đứng ngay bên ngoài, nụ cười tao nhã ẩn tàng thâm ý không thể
suy xét rạch ròi. Phía sau chàng còn một đám thị vệ và hai nha hoàn nhanh
nhẹn khôn ngoan.

Nàng hơi kinh ngạc, cất tiếng hỏi: “Phu nhân đại nhân, đã xảy ra chuyện

gì vậy?”

Lâu Triệt thấy Quy Vãn trong thư phòng bước ra, khẽ nhíu mày, phẩy tay

với đám thị vệ phía sau, thị vệ biết ý lập tức tản ra. Chàng bước tới bao lơn,
ngăn tầm mắt Quy Vãn, gọi hai nha hoàn lại, lấy ra một tấm áo khoác, dịu
dàng choàng lên người Quy Vãn, giọng nói thanh khiết như nước vang lên:
“Vừa mới khỏe lại… Nàng không chú ý gì sao?”

Nhác thấy gò má Quy Vãn ửng hồng như cánh đào mơn mởn, khuôn

dung tú mỹ tuyệt trần, khiến người ta nhung nhớ dài lâu, Lâu Triệu không
kìm được lòng, cúi đầu hôn khẽ lên gương mặt nàng. Vừa chạm vào gương
mặt trắng nõn mịn màng của nàng, một hương thơm nhàn nhạt truyền tới
quấn quanh bên mình, Lâu Triệt như bị mê hoặc, dịu dàng hôn khắp trên
mặt và cổ Quy Vãn.

Một cảm giác tê dại truyền khắp thân mình, Quy Vãn nghiêng đầu né

tránh, từ khi ở dốc Phượng Tê trở lại, Lâu Triệt thường xuyên có những cử
chỉ thân mật như vậy, khiến nàng vô cùng khó xử. Trong lòng có chút

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.