HỒNG NHAN LOẠN - Trang 215

ngoài đời bước vào trong tranh. Chàng không khỏi nghi ngờ lẽ nào Vương
tử Nỗ tộc đã từng gặp Quy Vãn?

Quản Tu Văn nhìn theo bức tranh, ánh mắt phức tạp, ẩn ước một niềm

thống khổ riêng, hắn đưa tay đỡ lấy tách trà mới pha để kế bên, không cẩn
thận khiến trà trong cốc sóng ra ngoài, nước trà bỏng gắt tưới lên bàn tay
mà hắn vẫn không nhận ra.

Lâu Triệt chăm chú ngắm nhìn bức tranh hồi lâu, không hề dời mắt,

chàng chậm rãi buông từng chữ: “Người trong tranh này là thê tử của ta."

Hai người còn lại nghe xong, chẳng ai giật mình kinh hãi, một người đã

sớm biết sự thật, kẻ kia đêm qua đột nhập Tướng phủ đã dư sức khảo chứng
thân phận người trong họa. Có điều, giờ đây tận tai được nghe chính Lâu
Triệt xác nhận điều này vẫn không tránh khỏi sửng sốt, rõ ràng trên triều
Lâu Triệt còn một mực phủ nhận, đến giờ bất ngờ xác thực, nhất định có
nguyên nhân gì khác.

“Vì thế, sau này hi vọng không còn ai cầm bức họa thê tử của ta chạy

lung tung tìm người nữa. Bức tranh nhất thời cao hứng vẽ ra này cứ đem
đốt đi.” Chàng chậm rãi mang bức tranh tới bên cửa sổ, lấy hỏa tập trong
người ra mồi lửa châm một góc, ánh lửa bùng lên, ngọn lửa liếm quanh bức
tranh, gắt gao nuốt lấy tấm giấy mỏng manh. Chớp mắt, bức tranh đã hóa
thành tro tàn.

Ba người cùng giương mắt nhìn cuộn tranh tan biến trong lửa đỏ, sứ giả

Nỗ tộc có chút ân hận, Vương tử giao cho y tìm kiếm tung tích người trong
tranh, xem ra hiện tại chỉ có thể tay trắng về không. Đối với vị Thừa tướng
nho nhã thanh tao của Khải Lăng quốc, y vẫn luôn có cảm giác thâm trầm
lãnh mạc không thể dò tới, lại càng không tơ tưởng chuyện bất tuân ý
nguyện của người này.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.