HỒNG NHAN LOẠN - Trang 218

Đoan vương chẳng hề tỏ vẻ cáu giận, hướng ánh mắt ngập tràn ý vị về

phía hắn, nhẹ giọng nói: “Cái tên sứ giả Nỗ tộc kia mang tranh tới tìm
người cơ mà. Người trong tranh là ai, chắc hẳn Trạng nguyên gia còn tỏ
tường hơn bổn vương.”

Thấy đối phương trước sau không mảy may có phản ứng, Đoan Vương

nói tiếp: “Chúng ta làm người quang minh chính đại không nói chuyện ám
muội dông dài. Bổn vương có chút lễ mọn tặng Trạng nguyên gia, muốn
mời ngài xem thử.” Nói xong bàn tay đưa vào trong áo lấy ra một cuộn
tranh, ngay khoảnh khắc cuộn tranh xuất hiện, Đoan vương nhận ra đáy mắt
Quản Tu Văn phảng phất vẻ phức tạp.

Bàn tay run run, Quản Tu Văn không dám đón lấy bức tranh kia, tim đập

dồn dập, hắn có cảm giác đã bị người khác nhìn thấu, Đoan vương cười
cười nhét họa quyển vào tận tay hắn, nhìn hắn từ từ mở cuộn tranh.

Không thể tưởng tượng được, bức họa bị đốt kia đang hiện ra ngay trước

mắt, Quản Tu Văn gần như ngừng thở, hắn ngơ ngơ ngẩn ngẩn nhìn bức
tranh trên tay, lòng dậy sóng cuồn cuộn.

Thu hết từng cử chỉ của hắn vào tầm mắt, Đoan vương mặt không đổi

sắc, quả nhiên, giữa triều đường hôm đó, lúc bức tranh được mở ra, y vô
tình phát hiện những thương yêu nhung nhớ trào lên trong lòng vị Trạng
nguyên trẻ tuổi này. Dẫu rằng hắn che giấu vô cùng tốt, nhưng vẫn không
thể tránh được ánh mắt cố ý dõi theo. Đoan vương chậm rãi mở miệng:
“Lúc họa sư trong cung chép lại tranh, ta đã nhờ họ thảo thêm một bức,
chuyện này không ai hay biết đâu. Trạng nguyên gia cứ an tâm.”

Quản Tu Văn cẩn thận che giấu cảm xúc, ánh mắt chuyển dần sang lãnh

đạm, mặt không biến sắc, hỏi lại: “Đoan vương làm thế này là có ý gì?”

Đoan vương đưa tay vỗ vỗ vai hắn, ý bảo hắn cứ thư giãn không cần lo

lắng quá, rồi dùng giọng nói đầy ý lấy lòng thì thầm: “Trạng nguyên gia

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.