HỒNG NHAN LOẠN - Trang 235

Bàn tay nhè nhẹ mơn man bầu rượu bên cạnh, Quy Vãn trầm mặc một

chút rồi như sực nhớ ra điều gì liền nói: “Nếu Tam Nương đã thích thú vậy
thì uống thử một chút đi.” Nói rồi khẽ đẩy hũ rượu ra bên ngoài để Như
Minh chuyển cho Lạt Tây Thi.

Lạt Tây Thi mừng rỡ như mở cờ trong dạ, nhưng lại đưa đẩy: “Thế này

chẳng phải chiếm đoạt thứ tốt của người hay sao? Sao thiếp có thể mặt dày
không biết xấu hổ thế chứ?” Bất chợt nàng ta ngẩng đầu hỏi tiếp: “‘Công
tử’, còn chưa dùng bữa sáng đã uống rượu rồi ư?”

“Đâu có uống, chỉ nghe hương thôi.” Quy Vãn miễn cưỡng giải thích,

mỉm cười nhìn Lạt Tây Thi đang nhấp một ngụm rượu lớn.

Hương vị tròn đầy, thỏa mãn vị giác, Lạt Tây Thi buông tiếng đùa cợt:

“Lẽ nào chỉ ngửi hương cũng có thể no bụng sao?”

“Nào có thể no được, ta vốn còn tưởng ngửi hương rượu có thể say đắm

vài phần, chẳng ngờ trước sau vẫn thật thanh tỉnh.” Quy Vãn nhướng mi, lộ
ra vẻ thuần chân, nửa đùa nửa thật trả lời Lạt Tây Thi.

Ngẩn ngơ một lát, Lạt Tây Thi bật cười khanh khách: “‘Công tử’ thật

biết nói đùa, uống hết một hũ này may ra mới say nổi.”

Quy Vãn cũng bật cười theo nàng ta, nét mặt kinh cuồng: “Tam Nương

say mất rồi...” Ngữ khí như buông lời cảm thán của nàng khiến Lạt Tây Thi
sững người.

Nàng ta nghiêm sắc mặt, cẩn thận đánh gía người đối diện thêm một lần,

hỏi han: “‘Công tử’ sợ say sao?’

“Sợ chứ.” Quy Vãn ngồi thẳng người, ánh mắt thâm trầm không thấy

đáy, “Rượu, thứ này không phải nửa tỉnh nửa say mới thấy tư vị sao?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.