HỒNG NHAN LOẠN - Trang 243

Là hắn!

Gia Lịch đang ngồi bên bàn, nhàn nhã nâng tách trà nàng vừa rót, ung

dung nhấm nháp từng ngụm. Thấy hắn ngồi đó, Quy Vãn cảm thấy thật
hoang đường, đầu óc nàng rối bời, trống rỗng, lập tức cảm nhận được nguy
hiểm đang rình rập. Khẽ nhấp cánh môi, nàng phân vân có nên kêu lớn giục
đám thị vệ chạy lại, nhưng nhanh chóng bỏ qua ý định đó; vẻ thong dong
nhàn tản của Gia Lịch cho nàng cảm giác còn chuyện gì đó mình chưa đoán
ra.

“Thị vệ của ngươi không tới được đâu, không cần lo lắng quá làm gì.”

Gia Lịch lại ung dung nhấp thêm một ngụm trà, ánh mắt gắt gao dán vào
Quy Vãn, nửa tán dương thưởng thức nửa ẩn ước suy tính phức tạp, “Đã lâu
không gặp, Dư Vãn tiểu huynh đệ.”

Tiếng gọi dài giọng kết hợp với khẩu âm gượng gạo cứng nhắc, hình như

còn lẫn tiếng rít qua kẽ răng nghiến chặt, Quy Vãn hơi giật mình, cảm thấy
đầu óc quay cuồng, nàng trấn tĩnh lại cảm xúc, bình tĩnh nở một nụ cười
mong manh xinh đẹp, hỏi thăm như thân hữu lâu ngày gặp lại: “Hóa ra là
Gia Lịch đại ca.”

Gia Lịch không ngờ nàng có thể giữ được vẻ tự nhiên như vậy, sắc mặt

tối sầm lại, lãnh đạm nói: “Không tưởng tượng nổi là ta còn giữ được mạng
này mà gặp lại ngươi?”

“Gia Lịch đại ca đâu phải phàm nhân, sao có thể gặp bất trắc được chứ!”

Chất giọng trong trẻo, uyển chuyển dịu dàng, nụ cười sáng rỡ trên môi,
không những không bị bức lui còn thừa thế tiến tới. Quy Vãn tiến thêm vài
bước, chậm rãi ra gian ngoài, làm như không thấy biểu cảm lạnh lùng của
Gia Lịch, cầm lấy bình trà và một chiếc tách trên bàn, tiêu sái rót thêm một
chén, đẩy tới trước mặt Gia Lịch, tươi cười gợi chuyện: “Đã đắc tội nhiều,
mong Gia Lịch đại ca rộng lòng bỏ qua cho.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.