HỒNG NHAN LOẠN - Trang 262

Mọi người ngẩn người, rồi bật cười vang, nói vậy có khác gì không nói

đâu cơ chứ.

Như Tình phất tay ngăn Như Minh nói tiếp, khẽ lắc lắc đầu, hai người

rời quán trà rồi Như Tình mới nói: “Làm việc chớ nên quá lộ liễu.”

Như Minh gật đầu đồng ý, mắt nhìn về phía xa, thấp giọng hỏi: “Rốt

cuộc kẻ nào bắt mất phu nhân vậy? Một chút manh mối cũng không có…”

“Đều do chúng ta bảo vệ người không chu đáo.” Mặt Như Tình đầy hổ

thẹn pha lẫn chút lo lắng, “Bà chủ dịch trạm ở Khúc Châu là người duy nhất
gặp kẻ bắt cóc phu nhân, có điều khi tỉnh lại bà chủ lại chẳng nhớ được gì.
Thật kỳ quái!”

“Mất trí nhớ như vậy có thể do tác động của một loại võ công có khả

năng mê hoặc ý chí hoặc một thứ tà thuật nào đó.” Như Minh nghiến răng
khẽ đáp.

“Tướng phủ đã điều trinh thám đi dò xét tình hình mấy hôm nay rồi,

không lâu nữa sẽ có manh mối thôi.” Như Tình mỉm cười, nói như an ủi
Như Minh, rồi lập tức thu lại nụ cười, hai người thầm thở dài, nghe có tiếng
động phía sau truyền lại, trông ra là một đám thương buôn Nỗ tộc, trong đó
có một người đang dìu thê tử có vẻ mắc bệnh nặng, đoàn người lướt qua
trước mặt Như Minh, Như Tình. Như Minh thấy nữ tử dáng dấp bệnh hoạn
kia bất giác lùi ra sau vài bước để nhường đường. Lúc bọn họ lướt qua, nam
tử uy vũ như diều hâu kia trừng mắt liếc Như Tình, Như Minh một cái, hai
người nhất thời lạnh gáy, bất giác sững sờ ngay tại chỗ, nhưng nữ tử kiều
mị đi phía sau lại mỉm cười đầy dụ hoặc, Như Tình, Như Minh cảm thấy
thật quái dị.

Nhìn đám thương buôn Nỗ tộc cùng lên xe ngựa hướng về thành Nhu

Thủy, Như Minh mới sực tỉnh, quay sang nói với Như Tình: “Nghỉ ngơi
một chút rồi lên đường đi tiếp, còn phải tìm phu nhân nữa.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.