HỒNG NHAN LOẠN - Trang 271

bủn rủn, cả người như mất hết sức lực, nàng lắc lư, chới với đứng không
vững; chợt thấy khuỷu tay nóng bừng lên, Gia Lịch đã đỡ lấy nàng, thở dài:
“Đừng miễn cưỡng quá, cơ thể nàng vẫn chưa phục hồi đâu.”

Rất muốn đẩy tay hắn ra, đáng tiếc hiện giờ không còn chút khí lực nào,

Quy Vãn thầm cười khổ một tiếng, đành để yên cho hắn đỡ.

“Gia Lịch, nữ nhân này là ai?” Đại vương tử dáng vẻ vô cùng thô lỗ ngạo

ngược kia kinh ngạc kêu lên, không thể hiểu nổi hành động của Gia Lịch.
Đệ đệ cao ngạo của hắn có vẻ mặt ân cần và dáng điệu ôn nhu như vậy từ
khi nào? Hắn liếc mắt cẩn thận săm soi nữ tử bộ dạng yếu đau bệ rạc kia,
tuy nàng ta dáng vẻ yểu điệu thướt tha nhưng dung mạo thật tầm thường,
thậm chí còn chẳng bằng nửa Mạc Na nữa.

Nhận ra vẻ khó hiểu của Đại vương tử, Gia Lịch không dài dòng giải

thích, chỉ ngắn gọn: “Ca ca, đệ trở về rồi. Đây là…” Hắn quay đầu lại nhìn
Quy Vãn, nói: “Đây… là người trong bức họa kia, đệ đã đưa nàng ta về
rồi.”

Đây chính là người trong bức họa đó sao? Đại vương tử hơi nghi hoặc

quay sang nhìn Quy Vãn, hắn vốn rất hứng thú với bức tranh mà Gia Lịch
trân quý coi như bảo bối kia, tới giờ gặp được người thật bao nhiêu hứng
thú của hắn tan biến hoàn toàn. Người này chẳng những không có nổi nửa
điểm tư sắc mà còn có vẻ bệnh hoạn ốm đau, tuyệt đối không hợp quan
điểm thẩm mỹ của hắn.

Nhưng Đại vương tử cũng chẳng hơi đâu mà xen vào, hắn tiến lên vài

bước, vỗ vai Gia Lịch, cười sang sảng: “Về đến nơi là tốt rồi, Phụ vương
cũng đang chờ đệ đấy, còn muốn nói chuyện nghiêm túc với đệ nữa.”

Quy Vãn suýt nữa bị tiếng cười vang rền như tiếng sấm của Đại vương

tử chọc thủng màng nhĩ, nàng nghiêng đầu, quay đi. Từ khi xuống xe bọn
họ chỉ dùng toàn tiếng của Nỗ tộc, nàng chẳng hiểu nổi nửa câu, chỉ thấy

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.