HỒNG NHAN LOẠN - Trang 276

nói một lời.

Gia Lịch điều chỉnh lại sắc mặt, lòng nghĩ giờ đây nàng đã ở Nỗ Đô, sau

này ngày rộng tháng dài còn có thể từ từ thay đổi tất cả, giọng nói dịu lại
vài phần: “Nàng đã ngủ suốt một ngày một đêm rồi, đêm nay trong cung
mở tiệc chúc mừng, nàng cũng cùng tham dự đi.”

Quy Vãn vốn định lắc đầu cự tuyệt, lại nhớ tới tính cách độc đoán

chuyên quyền của Gia Lịch, đành nuốt lại lời từ chối, chỉ nhu thuận gật đầu,
rồi ngước mắt hỏi: “Đồ đạc của ta đâu, có thể đưa trả cho ta không?” Tất cả
đồ đạc của nàng đã bị họ lấy mất, hiện tại ngay cả y phục mặc trên người
cũng là trang phục kiểu cách Nỗ tộc, mặc như vậy cảm giác không quen
lắm.

Gia Lịch đảo mắt nhìn nàng một lượt, giọng nói trầm trầm: “Đi dự tiệc

nàng cứ mặc trang phục của Nỗ tộc đi, đồ đạc của nàng ta sẽ trả lại sau.”

Cúi đầu cười lạnh một tiếng, Quy Vãn không tỏ thái độ gì, nàng tự nhiên

đứng lên, không để tâm tới Gia Lịch nữa, hướng mắt trông ra cửa sổ. Nàng
muốn thu lấy khoảng trời rộng lớn hơn vào trong tầm mắt.

Gia Lịch điềm tĩnh đứng phía sau nàng, không thể xoay người, cũng

không cách nào dời ánh mắt đi, hắn nhẹ giọng than: “Thần dân của ta nhất
định sẽ bị nàng thuyết phục, bọn họ nhất định sẽ si mê nàng.” Chợt nhớ lại
một hồi ồn ào trong hoàng cung lúc nãy, hắn sửa lại lời: “Có lẽ đã có người
bị nàng khuất phục rồi…”

Lời Gia Lịch vọng tới bên tai Quy Vãn, nàng khoan thai quay đầu lại,

như cười mà không phải cười, kiều diễm nói: “Thứ ta muốn chẳng hề phức
tạp đến thế, thứ ta muốn, có lẽ chỉ là trái tim một người trên đời này và một
khoảng trời xanh mà thôi.” Nàng vừa nói vừa đưa bàn tay nhỏ nhắn chỉ về
bầu trời phía xa, động tác tự nhiên tiêu sái, hớp hồn người đối diện.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.