HỒNG NHAN LOẠN - Trang 280

Vị vua già bật cười sang sảng đầy vui thích, ánh mắt đầy vẻ tán thưởng:

“Phong nhã như mây, sáng ngời như tuyết, cứng cỏi như gió, khó trách nhi
tử của bổn vương mê đắm cô nương như vậy. Nếu bổn vương trẻ lại hai
mươi tuổi, nhất định cũng không thể bỏ qua cô nương.”

Đã quen với thái độ nhiệt tình, hào sảng của người Nỗ tộc, Quy Vãn chỉ

cười cười cho qua, nhận ra ý cười của Nỗ Vương vẫn chưa lan tận đáy mắt,
nàng bình tĩnh chờ đợi.

“Cô nương là cành vàng lá ngọc của Khải Lăng quốc, lần này phải tới Nỗ

Đô, vất vả đường sá gập ghềnh khiến bổn vương cảm thấy áy náy vô cùng,
có điều hiện tại vẫn phải cảm tạ cô nương.”

Ý thức được lời của đối phương còn có hàm ý khác, Quy Vãn liền ngồi

xuống chiếc ghế dài hạ nhân vừa đưa tới: “Nỗ Vương khách khí quá, mặc
dù dọc đường được ‘chiếu cố đặc biệt’ nhưng có thể thưởng thức cảnh sắc
như vậy với ta đã là vinh hạnh vô cùng rồi.”

“Không phải bổn vương khách khí, sở dĩ phải cảm kích cô nương vì

chính sự xuất hiện của cô nương đã mang lại sinh cơ cho Nỗ tộc chúng ta.”

Im lặng một chút, Quy Vãn cười nhẹ: “Ta không nhớ ra mình đã làm gì

cho Nỗ tộc các vị.”

“Cô nương cũng không cần làm gì, sự tồn tại của cô nương đã là sự giúp

đỡ lớn nhất cho chúng ta rồi.” Vị vua già nói thẳng, giọng nói vang dội, vẻ
mặt cương nghị.

Không hiểu rõ ý tứ của đối phương, Quy Vãn có ý giận, nụ cười như

mây thoảng qua gương mặt điềm tĩnh như thường, thử dò hỏi: “Xin lắng tai
nghe chỉ giáo.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.