HỒNG NHAN LOẠN - Trang 292

hỏi được trước đó, chọn lấy một ngả đường vắng một mình hướng về phía
Tây thành Nỗ Đô mà đi. Nơi đó hỗn tạp nhiều thứ người cả Khải Lăng quốc
và Nỗ tộc, là nơi nàng có thể dễ dàng ẩn thân nhất. Quy Vãn đổi sang quần
áo vải, dùng vải che kín dung nhan, nhưng đã cẩn thận như vậy nàng vẫn
cảm thấy không thật an toàn, cho tới tận khi bắt gặp một thương đoàn cùng
gánh hát đi kèm, nàng mới dùng một sợi tơ bạc trao đổi với ông chủ gánh
hát đưa nàng theo cùng. Quy Vãn cười ảm đạm, bàn tay bất giác mơn trớn
cổ tay áo. Tơ buộc tóc của nàng do Lâu Triệt mời nghệ nhân tài hoa khéo
léo dùng sợi bạch kim bện với tơ thiên tằm mà thành, miễn bàn tới giá trị,
trên đời cũng chỉ có bảy sợi mà thôi.

Nhưng tơ bạc có trân quý cỡ nào cũng không quý giá bằng an toàn của

bản thân, hiện tại nàng phải trở lại Khải Lăng quốc, bất chấp mọi thủ đoạn.

Cổ tay áo khẽ vung lên, suy nghĩ cũng hỗn loạn theo, cảnh tượng trong

mơ vừa rồi lại quẩn quanh tâm trí nàng. Đã bao lâu… nàng không hề thấy
lại giấc mộng này, vì sao đột nhiên lúc này lại nhớ tới? Khổ đau cùng chua
xót nhàn nhạt cuộn lên trong lòng, lẽ nào vì mình lâm vào hiểm cảnh nên
mới nhớ lại chuyện xưa…

Không thể tín nhiệm bất kỳ ai… Thế gian này, chỉ có thể dựa vào chính

mình mà thôi…

Những lời mẫu thân lặp đi lặp lại vẫn văng vẳng bên tai, nghĩ tới lòng lại

nhói đau như bị kim châm, bi thương chan chứa, ánh mắt thất thần, Quy
Vãn cười khổ, mẫu thân à, không thể tin tưởng ai, con gái cảm thấy cô
quạnh biết bao…

Bầu trời của con rốt cuộc ở tận nơi nào đây?

“Cô nương lại nhớ người nhà đấy à?” Tiếng của bà lão đột nhiên vang

lên bên tai, cắt đứt dòng suy tư ủ dột của Quy Vãn.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.