HỒNG NHAN LOẠN - Trang 293

“Phải, sực nhớ lại một chuyện xưa.” Quy Vãn nở nụ cười yếu ớt, dù

trong bóng đêm thăm thẳm không thể trông rõ nhưng vẫn nghe thấy thoảng
qua như có như không lẫn trong tiếng nói, có vẻ không chân thật.

“Cô nương, chờ đến lúc trời sáng là vào được vùng giao nhau giữa Khải

Lăng quốc và Nỗ tộc rồi, đi thêm hai ngày nữa sẽ tới biên giới Khải Lăng
quốc. Lúc ấy là có thể về nhà rồi…” Bà lão lòng đầy ngóng đợi, dẫu tận lực
hạ thấp thanh âm vẫn không giấu kín được niềm kích động.

“Cô nương gặp chuyện gì phiền lòng sao?” Thấy Quy Vãn im lặng, bà

lão đành tự gợi chuyện ra nói, “Gặp chuyện phiền lòng cũng đừng quá
phiền não, những chuyện nghĩ ngợi không thể quyết định được thì cứ dựa
vào tâm mà quyết định. Có những khi, lý trí và tình cảm mâu thuẫn nhau,
phải xem lòng mình nói thế nào…”

“Lòng…” Khẽ than thầm một tiếng như tự giễu cợt bản thân, nàng muốn

lên tiếng phản bác lại không nói nên lời. Đột nhiên nhớ lại một nam tử từng
nói với nàng, sẽ thỏa mãn mọi ước muốn của nàng, khung cảnh khi ấy như
đột nhiên hiển hiện trước mắt, Quy Vãn cả kinh.

“Cô nương, sao lại lưu lạc tới tận chốn này?” Lão bà hình như mất ngủ

giữa đêm, bèn kéo Quy Vãn thì thầm không ngừng, “Sao lại một mình lên
đường thế này, phải nhớ, nữ nhân ra cửa không có nam nhân đi cùng không
hay đâu…”

“Dọc đường quả thực không an toàn.” Bỗng nhiên có tiếng người phía

dưới vọng lên, cúi đầu nhìn mới nhận ra ba người nằm ngủ trong khoang xe
đã tỉnh lại, vô tình nghe được câu chuyện giữa bà lão và Quy Vãn, đều ngồi
dậy cả. Trong đó có một cô gái mặc áo vàng nói: “Nếu không vì hoàn cảnh
đặc biệt làm gì có ai một mình lặn lội xa xôi.”

Thấy ánh mắt nàng ta liếc về phía mình, Quy Vãn khẽ lùi lại, nép mình

vào trong bóng tối.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.