HỒNG NHAN LOẠN - Trang 295

Giữa lúc trong khoang xe râm ran náo nhiệt, bên ngoài đột nhiên vang

lên những tiếng ồn ào, ban đầu chỉ vài ba tiếng lẻ tẻ, bỗng chốc lan ra, lớn
dần, khoang xe lập tức yên tĩnh. Quy Vãn khó hiểu, khẽ hỏi: “Bên ngoài có
chuyện gì vậy?”

Sắc mặt mấy người phụ nữ tựa hồ căng thẳng theo những âm thanh vang

dội. Cô gái áo vàng leo tới cửa xe, nhẹ nhàng mở cửa nhìn ra ngoài, quay
đầu, sắc mặt trắng bệch, nghiêm túc nói: “Hình như gặp bọn mã tặc

(*)

rồi!”

(*) Mã tặc: Bọn cướp cưỡi ngựa.

Hai tiếng kinh hô vang lên, cô gái áo vàng hung hăng trừng mắt nhìn hai

cô gái kia, lớn tiếng quát: “Sợ cái gì, im lặng!”

Trong xe khôi phục lại sự yên lặng. Chiếc xe này vốn đi sau đoàn thương

lái và gánh hát, nên tiếng giao chiến tựa hồ chưa vẳng tới.

“Nguy hiểm quá, chúng ta mau thừa dịp này nhảy khỏi xe đi.” Một nữ

nhân trong đám đưa ra đề nghị, vẻ mặt kích động, lời nói không còn liền
mạch.

“Nhảy xuống thì sống được chắc? Đây là chỗ nào chứ, quanh đây là chốn

hoang dã, không đi theo đoàn xe đảm bảo là chết dọc đường.” Cô gái áo
vàng lại quát đám người ngừng lại, nét mặt có vẻ không kiên nhẫn: “Hiện
tại không còn cách nào khác, mau lấy hết tiền tài ra đây, gom lại một chỗ.
Mọi người lấy tro hay bùn đất gì đó trát lên mặt đi.”

Bị thái độ bình tĩnh của nàng ta ảnh hưởng, mấy người phụ nữ rối rít lôi

hết tiền tài trong người ra, rồi không biết kiếm đâu ra một ít bột phấn đen.
Cô gái áo vàng nhón một nhúm bôi lên mặt, sau đó xõa tung tóc ra, lập tức
trở nên đầu bù tóc rối, mặt mày nhem nhuốc; thấy Quy Vãn ngồi im không
động bèn kéo nàng, nói: “Chán sống rồi sao?” Tay nhón một ít phấn định

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.