HỒNG NHAN LOẠN - Trang 322

Không hiểu vì sao chàng đột nhiên thay đổi chủ định, Lâm Thụy Ân cau

mày, nói: “Đây là thời cơ tốt để đánh cho chúng không còn manh giáp.”

“Ta đã có kế hay buộc chúng phải lui binh, chung quy cũng chỉ mất một

ngày, rồi sẽ chấm hết.”

“Cớ gì phải đợi thời cơ nữa? Đây không phải thời cơ tốt nhất sao?” Quả

là khó hiểu, Lâm Thụy Ân nhịn không được phải chất vấn.

“Hiện tại mặc dù binh lực của Nỗ tộc không đủ mạnh, nhưng chúng ta

vẫn đang trong thời điểm quan trọng của quá trình chỉnh đốn quốc lực,
không nhất thiết phải dây dưa gây hấn với chúng.” Ý cười trên khóe miệng
Lâu Triệt càng đậm, ngước nhìn sắc trời, nhẩm tính đã đến lúc Quy Vãn
phải ăn cơm, liền bước thẳng về phía trại chính. Trong khoảnh khắc lướt
qua Lâm Thụy Ân, chàng mở miệng nói: “Huống hồ hôm nay có ra trận, thì
kẻ đánh bại hắn là Lâm Tướng quân ngài, kẻ kia, ta muốn triệt hạ bằng
chính sức mình.”

***

Mùa hạ năm Thiên Tái thứ hai, một công hàm gấp rút được truyền thẳng

từ ải Ngọc Hiệp tới Nỗ Đô, thủ phủ Khải Lăng quốc, đương kim Thừa
tướng Lâu Triệt tự tay viết thư gửi Nỗ Vương. Nỗ Vương xem xong, trầm
ngâm một lúc lâu, lập tức truyền thư lệnh cho Nhị vương tử Gia Lịch rút
quân về, đáng tiếc, khi ấy Vương tử Gia Lịch khư khư cố chấp, dứt khoát
không chịu lui binh. Nỗ Vương đùng đùng nổi giận, đích thân đến doanh
trại Nỗ tộc đóng ngoài ải Ngọc Hiệp, Nỗ Vương và Vương tử Gia Lịch
tranh cãi một trận kịch liệt. Khi ấy, có người ở ngoài quân trướng tận mắt
chứng kiến thuật lại, sử gia chiếu theo thực tế mà chép lại như sau:

Nỗ Vương nổi cơn thịnh nộ, một chưởng giáng xuống mặt Vương tử,

thét lớn: “Thiên hạ hết người đẹp rồi sao? Vì một đứa con gái mà dám dấy

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.