HỒNG NHAN LOẠN - Trang 359

Sóng mắt lưu chuyển, Quy Vãn mỉm cười duyên dáng, lộ ra vẻ tà mị dị

thường, thanh diễm vô song: “Công công, nhớ rõ chuyện hôm nay tuyệt
không để thêm kẻ nào biết được, sau khi công công nhẹ bước đường mây, ở
trong cung xin để tâm tới Hoàng hậu nhiều hơn. Ngoài ra, cần mau chóng
báo cáo ta hay trong cung xảy ra chuyện gì, đặc biệt là …” Lời nàng thoạt
ngừng, rồi tiếp: “Ta nghĩ hẳn công công rõ hơn ai hết.”

Đức Vũ là kẻ thông minh, nghe vậy đủ hiểu, gật đầu ưng thuận.

“Công công, quan trọng nhất là, ngươi phải nhớ thật kỹ, tuyệt đối không

để chuyện này đến tai Lâu Thừa tướng.”

Thoáng ngây người, Đức Vũ nhìn người trước mặt, ngẫm nghĩ một lát,

hắn siết chặt bàn tay nắm chuỗi trân châu, gật đầu dứt khoát.

Nói xong chuyện đó, hai người tiếp tục bước đi, như không hề xảy ra

chuyện gì. Tâm tình phức tạp, bước chân Đức Vũ có vẻ nặng nề, Quy Vãn
không nói một lời, đến tận khi ra khỏi Thiên điện, thấy xe ngựa chờ sẵn,
Quy Vãn mới mỉm cười quay đầu nói: “Tạ công công đã dẫn đường tới đây,
Quy Vãn vô cùng cảm kích.”

Biết lời nàng nói vô cùng cảm kích ám chỉ điều gì, Đức Vũ im lặng đón

nhận, nhìn Quy Vãn đi xa dần.

“Sao lâu vậy, Hoàng hậu lại lôi kéo chuyện trò với nàng sao?” Lâu Triệt

đứng cạnh xe, ánh mắt dịu dàng thoảng qua cảm giác ngà ngà chuếnh
choáng, sóng tình lăn tăn trong đáy mắt.

Quy Vãn bước mỗi lúc một gần, ý cười trên mặt từ từ biến mất, thay vào

đó là dáng vẻ cô quạnh phẳng lặng, thấy vậy Lâu Triệt liền lo lắng, vội vã
hỏi: “Có chuyện gì vậy?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.