HỒNG NHAN LOẠN - Trang 358

tự nhắc nhở bản thân ngàn vạn lần chớ nên căng thẳng kích động, đấu đá
khốc liệt chốn thâm cung không phải thứ người bình thường có thể dễ dàng
gánh vác. Ngước mắt trông lên, thấy thân mình Quy Vãn thoáng lảo đảo lắc
lư, dường như không khỏe, Đức Vũ không kiềm chế được, đưa tay đỡ lấy
người đối diện, nhẹ nhàng nắm lấy cổ tay Quy Vãn. Vừa nắm được cổ tay
trơn nhẵn, mềm mại ấm áp ấy, hắn liền thoáng thấy một cảm giác mát lạnh
lướt qua, vật gì đó trượt khỏi bàn tay Quy Vãn, trong tay hắn lại nhiều thêm
một vật. Nương theo ánh đèn lồng lung linh, hắn thấy một chuỗi vòng tay
ngọc trai sáng bóng, bao năm trong cung đã luyện cặp mắt của hắn thành
đôi Hỏa nhãn kim tinh, liếc qua cũng nhận ra đây là trân bảo vô giá.

“Đức Vũ công công, ta và Hoàng hậu nương nương tình như tỉ muội,

nàng một mình trong cung, cô đơn bất lực không nơi dựa dẫm, mong công
công hãy chiếu cố nhiều hơn.” Dứt lời, Quy Vãn nhẹ nhàng hành lễ, không
để hắn có cơ hội trả lại chiếc vòng tay.

Đức Vũ gan nào dám nhận lễ vật lớn đến vậy, cảm thấy vô cùng bối rối,

nội tâm tranh đấu kịch liệt, hắn gia cảnh bần hàn, chỉ vì sinh kế cho cả nhà
mà chịu nhục nhã bán rẻ một đời, đến lúc này, lẽ nào lại vì châu báu tiền
bạc mà bán đứng linh hồn thêm lần nữa sao? Chuỗi trân châu trong tay còn
phảng phất hơi ấm từ Quy Vãn, hơi ấm truyền sang lòng bàn tay hắn, hắn
nghe tim mình nồng ấm hơn một chút cũng lại thấy tim mình nhói buốt như
bị kim châm, nhìn thấy cô gái dịu dàng uyển chuyển trước mắt, biết rõ ràng
rành rẽ lẽ cương nhu, còn biết dùng tâm lý chiến, bèn thở dài trong lòng, tự
nhủ một tiếng: Thôi đành.

Để cho linh hồn này trầm luân trong bóng đêm mịt mờ này của nỗi cô

tịch.

“Lâu phu nhân, có gì cần phân phó xin người cứ lệnh xuống.” Lòng đã

hạ quyết tâm, ngay cả giọng nói cũng đanh thép thêm vài phần.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.