HỒNG NHAN LOẠN - Trang 356

thấy thất vọng sao? Ta cũng chỉ là kẻ vì đoạt quyền mà bất chấp mọi thủ
đoạn.”

Nghe vậy, Quy Vãn ngoái đầu lại, chăm chú nhìn Hoàng hậu, đột nhiên

phát hiện ra Hoàng hậu thật sự rất gầy gò, liền mỉm cười cảm thông, thản
nhiên nói: “Quyền thế phú quý, ai có thể hờ hững ngồi trông đây? Ta không
có tư cách phê phán người. Người cứ buông lỏng tinh thần đi.”

Nghe được lời nàng, linh hồn Hoàng hậu như được cứu rỗi, cái gai bấy

lâu nay âm ỉ châm chích trong lòng cũng mất đi. Hoàng hậu nức nở: “Quy
Vãn…” Rồi lại thấy cung nữ kia đã gọi tiểu thái giám áo tím lại gần, Hoàng
hậu vội vã lấy tay áo che mặt, giấu đi sự thất thố.

Cung nữ và tiểu thái giám tên Đức Vũ đến gần, đầu tiên là hành lễ với

Hoàng hậu, sau đó vấn an Quy Vãn, quả nhiên dáng vẻ rất nhã nhặn.

Từ Thiên điện tới quan đạo nơi xe ngựa dừng chờ không gần cũng chẳng

xa, Đức Vũ nghiêm cẩn lướt trên con đường trải đá tảng dẫn đường phía
trước, lòng có chút buồn bực không hiểu vì sao vị phu nhân này lại muốn
hắn dẫn đường, nhưng chẳng dám vô lễ, chỉ đành cung cúc hầu hạ.

“Vào cung bao lâu rồi?” Âm thanh du dương vang lên giữa bóng tối

nặng trĩu trùng trùng mang một vẻ dị thường lại như đủ sức thấm sâu vào
tận đáy lòng.

Bước chân không dừng, hắn vẫn duy trì tốc độ, mải miết bước đi, miệng

đáp: “Mười năm.”

“Trong nhà vẫn khỏe cả chứ? Các em đã đến tuổi dựng vợ gả chồng

chưa?” Quy Vãn mỉm cười hỏi tiếp, con đường lạnh lẽo nhờ câu hỏi ấy mà
ấm áp thêm đôi phần.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.