HỒNG NHAN LOẠN - Trang 354

nảy sinh một thứ ảo giác, tiếng oán than dậy lên từ đáy lòng, tiếng gọi ấy
khuấy động tới nỗi buồn đau của nàng.

“Quy Vãn à?” Cho rằng nàng không nghe thấy gì, Hoàng hậu lại khẽ gọi.

“Được rồi, hiện giờ người chỉ thiếu thực quyền trong hậu cung mà thôi.”

Khoát tay xòe rộng tay áo, Quy Vãn nhịp nhàng tiến bước, dáng đi tao nhã
khuất trong bóng đêm không phát ra bất kỳ âm thanh nào: “Xin cứ an lòng,
cho dù người không nói, ta vẫn giúp người.”

Hoàng hậu đi theo, muốn nói một lời cảm ơn, lại thấy như vậy sẽ thật

khinh nhờn Quy Vãn, chỉ biết đem hết những lời muốn nói giữ nghẹn trong
lòng, lắng đọng trong đêm đen.

Hai người đối mặt nhưng chẳng nói một lời, đi thêm một lúc đã thấy

được Thiên điện, đèn đuốc sáng rực, tiếng cười nói ồn ào truyền tới bên tai,
hai người dừng bước trông tới.

Nhìn hồi lâu, Quy Vãn mỉm cười, hỏi Hoàng hậu: “Hai vị phi tử kia là

những ai vậy?”

“Là Lệ phi và Ấn phi, nghe nói ông cha hai bên là thông gia thân thích

nên vào cung thường qua lại bè bạn với nhau.” Nhớ lại trước kia, một bên
kiều mỵ diễm lệ, bên kia thành thục chỉn chu khiến Hoàng thượng cực kỳ
ưa thích, vậy mà nay cũng lâm vào cảnh một mình một bóng giữa điện
vắng.

Quy Vãn cười hờ hững như cánh mai, tinh tế quan sát họ một hồi, đột

nhiên cất lời cảm thán: “Trong cung này, ai nấy đều đặc sắc.”

“Ấn phi này mau mồm mau miệng, thật sự không khiến người ta ghét bỏ,

chỉ có điều tồn tại trong hậu cung này cũng không phải chuyện dễ dàng. Lệ
phi kia mảnh dẻ, hiền hậu ôn hòa, chẳng gây được sóng gió gì trong cung.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.