HỒNG NHAN LOẠN - Trang 364

sao, giờ đây người có kế quản được chuyện này, ngoài đương kim Thánh
thượng thì Thừa tướng Lâu Triệt là lựa chọn thứ hai. Việc này cũng không
thể liều lĩnh mạo muội tấu thẳng với Hoàng thượng, ngộ nhỡ long nhan nổi
trận lôi đình, chính mình cũng chịu liên lụy, cuối cùng chỉ còn cách tìm tới
Lâu Triệt.

Nghe hết câu chuyện nhưng sắc mặt Lâu Triệt hoàn toàn không biến đổi

gì, vẫn dịu dàng nhàn nhã như chẳng có lời nào lọt vào trong tai. Tần Tuân
cảm thấy một thứ áp lực đè nặng xuống mình, bức bối hơn trước gấp mười
lần, cảm giác căng thẳng nặng nề đến độ không thở nỗi, sự sắc bén như
băng tuyết ngưng tụ từ Lâu Triệt đang lẳng lặng không nói tản ra khắp nơi.

Không chịu nổi áp lực trong lòng, Tần Tuân đành lên tiếng hỏi: “Lâu

Thừa tướng…”

“Tần đại nhân!” Lâu Triệt trầm trầm lên tiếng, liếc nhìn Tần Tuân, ánh

mắt sắc bén khiến lão cúi gằm mặt: “Chuyện này, trước mắt có bao nhiêu
người biết?”

Mồ hôi lạnh lại nhỏ giọt trên trán, thế nhưng lão hoàn toàn không cảm

thấy bất cứ điều gì, tất cả tinh thần đã dồn cả vào người đàn ông mang dáng
vẻ một quý công tử đang ở trước mặt kia. Tần Tuân cẩn trọng không dám tỏ
ra mảy may sơ suất, vội vã đáp: “Hiện tại chuyện này chỉ có hai chúng ta
biết… Có điều, mấy hôm trước thần có đi tìm mấy tên thái giám điều chế và
dâng thuốc để hỏi chuyện, còn tìm lại đơn thuốc, chỉ e có người để tâm một
chút… ắt đoán ra vào phần.”

Một tiếng “hừ” lạnh bật ra, Lâu Triệt cười khe khẽ, người để tâm ư?

Trong cung này nơi nơi đều có người để tâm, Tần Tuân chạy khắp nơi hỏi
han như vậy, chỉ e trong cung đã có người suy đoán ra điều khúc mắc ẩn
tàng trong đó rồi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.